Chương 28.1

Ngày hôm sau, Ino nổi lên với cái bụng trắng nõn, thỏa mãn nằm trong góc bể cá, phơi dưới nắng.

Dù sao trừ bỏ lúc bình thường, hắn hiện tại rất khó biến trở về thành người, cũng chỉ có thể tạm thời đem chuyện Mai Ân, Chương Vực, Liên Bang các chuyện linh tinh tạm gác qua một bên, an tâm làm một con cá nhỏ vô dụng, chờ Việt Sạn cho ăn.

Hiện giờ hắn không biết bản than khi nào thì có thể tự do biến thành người, lại làm cá muối, thì cũng sẽ không cảm thấy hoảng sợ nữa.

Việt Sạn đối với chuyện nuôi một nhân ngư nhỏ cũng mười phần yêu thích, mỗi ngày y đều như máy móc di chuyển giữa ký túc xá và nhà ăn, hai điểm một đường, đi đi về về.

Công việc của hắn cũng rất đơn giản, đôn đốc cho bé nhân ngư ăn cơm rồi lại phơi nắng, ngủ trưa, ngủ xong lại đút cơm, đút cơm xong lại ngủ, có khi muốn thì hai người cùng nhau "ngủ".....

Mỗi ngày nuôi nhân ngư, chính là buồn tẻ như vậy nhưng lại ngọt ngào.

Ước chừng sau khi làm nhân ngư tàn phế được bảy ngày, Ino cuối cùng cũng có khả năng biến trở về thành người. Có thể tự do biến đổi, hắn lập tức không còn muốn ngây người ở trong bể cá của Việt Sạn ngây người nữa.

Mặc quần áo xong, hắn cao hứng đạp trên sàn, về lại phòng của mình, lăn ở trên giường một vòng, cảm khái, "Có thể sử dụng hai chân đi đường cảm giác thật tốt."

Sau khi cảm thán xong, mấy ngày nay nhờ có Việt Sạn, nếu không một mình hắn tránh ở trong phòng như vậy, không biết đói thành cái dạng gì. Vấn đề quan trọng nhất là kỳ - phát tình, chỉ có dựa vào hắn, thì căn bản không giải quyết được....

Khoan, từ từ, hắn hình như quên mất cái gì?

Ino vội vàng từ trên giường ngồi dậy, gác chân lên mép giường, chống cằm suy nghĩ.

Hai giây sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt dại ra: Bαo ©αo sυ và thuốc mình nhờ Việt Sạn mua đâu?

Thảo! (Đồng âm với "đệt")

Hắn vội vàng xuống giường, chạt về gian phòng của Việt Sạn.

Việt Sạn đối diện với bể cá trống rỗng mất mác, lại thấy tiểu hoàng tử bỗng nhiên trở về, trong mắt không khỏi hiện lên một chút ngạc nhiên. Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng, đã bị tiểu hoàng tử nắm áo.

"Thuốc đâu?" Ino vội vàng hỏi.

Thuốc?

Việt Sạn sửng sốt hai giây, lập tức phản ứng lại, biểu tình nhất thời trở nên... Có chút khó có thể hình dung? Thậm chí là bất lực quay mặt đi.

Thiếu tướng bình tĩnh, lý trí, thận trọng hiếm khi lại lộ ra loại vẻ mặt này, Ino lớn đến như vậy, cũng chỉ gặp qua hai lần, một lần là hiện tại, còn có một lần.... Là thời điểm một ngày trước, là khi đuôi cá của hắn bị một con cua kẹp lấy.

Hắn nhất thời có một loại cảm giác không lành, mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, không dám tin hỏi: "Cho nên, ngươi căn bản không có mua?"

"Khụ, mua." Việt Sạn nói, đồng thời có chút lúng túng nghĩ, nếu thật sự không mua thì tốt rồi.

"Vậy thuốc đâu?"

Việt Sạn: "..."

"Điện hạ chờ thần một lát, y bỗng nhiên đỡ lấy hai vai tiểu hoàng tử, đem đối phương ấn ngồi xuống cạnh bàn, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ta hiện tại phải đi mua."

Ino: "???"

[Lâu như vậy rồi, giờ mua dùng làm cái gì nữa? Mấu chốt là bαo ©αo sυ cũng vô dụng...]

"Khụ." Việt Sạn vô cùng xấu hổ.

"Vậy thuốc đâu? Ngươi đem thuốc của ta để chỗ nào?" Ino vô cùng khó hiểu.

"Điện hạ trước tiên xin người hãy bình tĩnh", Việt Sạn đành phải giải thích nói, "Chuyện là như vầy, hôm trước Chương Vực tự ý đột nhập vào căn cứ, ta vừa lúc...."

Ino nghe xong, quả thực không thể tưởng tượng.

Hắn không nghĩ tới, Việt chỉ huy luôn luôn chính chắn cẩn thận lại có thể làm ra loại chuyện này. Đem thuốc mới mua tất cả đều ném cho vệ binh còn chưa tính, có thể hiểu được vì lúc đó tình hình khẩn cấp, Việt Sạn muốn lấy súng nhưng lại không đeo vòng tay không gian, cũng không có tám tay (chân) như Chương Vực.

Còn sau đó thì sao? Tốt xấu gì cũng phải lấy về chứ? Sao lại quên là thế nào?

"Chủ yếu là.... Phải xử lý chuyện Chương Vực - đột nhập vào căn cứ, bận quá..." Việt Sạn nghiêm túc giải thích.

Ino sâu kín liếc hắn một cái nói: "Nhưng ngươi còn có thời gian đi mua cua nữa mà."

Việt Sạn: "...."

"Thật có lỗi, là ta không tốt." Việt Sạn lần này lựa chọn xin lỗi.

Ino quả nhiên ăn mềm không ăn cứng, nhỏ giọng nói: "Ai, thật ra cũng không nên trách ngươi, chỉ yếu là ta cần, ngươi chỉ là vội vàng giúp ta, nhưng thật ra, ta cũng không thể tự giúp mình được, ai...."

Cuối cùng, hai người trăm miệng một lời, đồng thời trách: "Đều do Chương Vực!"

Bị giam trong phòng biệt giam của trại tạm giam, đang hưởng thụ quyền lợi giám sát siêu sang, Chương Vực đột nhiên hắt hơi, sau đó thầm nghĩ: Ai đang nhớ đến mình? Chẳng lẽ tiểu điện hạ? Ai, tiểu điện hạ khi nào mới nghĩ thông suốt, theo mình cùng nhau quay về Hải quốc ta?

Ino cuối cùng vẫn uống thuốc, nhưng hắn càng nghĩ tới việc này càng cảm thấy khó chịu.

Đã lâu như vậy rồi giờ mới uống, liệu có còn hiệu quả không? Quan trọng là đã bảy ngày rồi, nếu ngày đầu tiên uống thì còn có tác dụng, hiện tại uống vào cũng vô dụng.

Bởi vì trong lòng đắn đo chuyện này, cho nên hắn nằm mơ thấy mình mang thai.