Chương 27

Tác giả: Chước Nhiễm

Thitkhocaichua

Chương Vực ở căn cứ đi lòng vòng, đến nổi chuông báo động reo vang, trong lòng không khỏi thầm mắng: Việt Sạn quả thật có chút tài năng.

Sự tình nhốn nháo thành như vậy, gã cảm thấy hiện tại không thể mang theo điện hạ đi. Nhưng tới cũng tới rồi, ít nhiều cũng cho gã thấy mặt một lần chứ?

Chính là lúc gã đang rầu thúi ruột, bỗng nhiên phát hiện binh lính phía sau hình như không còn đuổi theo nữa?

Rất kỳ quái, nhưng... hiện tại gã cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy.

Căn cứ vào lần nghiên cứu căn cứ trước đó, gã nhanh chóng tìm được phòng Việt Sạn. Sau đó, bằng thiên phú của mình, gã đem cánh tay biến thành xúc tua thon dài, từ kẹt cửa mà trườn vào bên trong, tính toán mở cửa.

Eno đang mơ mang ngủ trong bể cá, thình lình phát hiện tại khoác cửa có một xúc tua thon dài màu lam, đang ngoe nguẩy, lập tức giật mình, thanh tỉnh hoàn toàn.

Cậu nhanh chóng bơi ra phía sau núi giả, nội tâm không khỏi hoảng sợ.

Cái gì vậy chời? Đừng nói là rắn nha? Nhưng mà rắn cũng đâu có thon dài như vậy, còn có mấy cái giác hút, còn biết tự mở khóa? Việt Sạn đâu rồi? Tự nhiên đem cậu để trong phòng, ở bên ngoài cũng không để người canh gác là sao?

Eno cảnh giác mà nhìn chằm chằm cánh cửa, tinh thần căng chặt, đám mây đen nhỏ an tĩnh trên đầu cũng bắt đầu quay cuồng không ngừng.

Trong cái khoảng khắc khoá cửa được mở 'răng rắc' ra. Eno khẩn trương đến cực điểm, bước vào trạng thái công kích 10 phần. cùng lúc đó, đám mây đen nhỏ từ không trung nhanh chóng bổ ra một tia sét, đánmh thẳng vào cái thứ ngoe nguẩy màu lam ở cửa, đem nó đánh đến cháy đen.

"Má!" ngoài cửa cũng nhanh chóng truyền đến tiếng kêu rên.

Eno chớp chớp mắt, cảm giác thanh âm này có chút quen tai.

Chương Vực run run thu hồi ra xúc tua, khi nó biến lại thành cánh tay, thì năm đầu ngón tay đã cháy đen.

Gã không khỏi đầu lòng, tay của gã cũng chỉ mới vừa mọc lại mà!

Lần trước Việt Sạn không nói không rành chém đứtm giờ lại ở trước cửa phòng Việt Sạn bị đánh cho cháy đen, quả thật gã cùng Việt Sạn chính là kẻ thù không đội trời chung.Chương Vực vẫy vẫy tay, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa đi vào.

Phòng nội rộng mở, sạch sẽ, sáng ngời, hoàn toàn không phải hắn trong tưởng tượng...... Đại chiến hồi lâu bộ dáng.

Kỳ quái, chẳng lẽ tiểu điện hạ không ở này?

Gã không khỏi nghi ngờ, nhưng tầm mắt nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một mặt màu lam lấp lánh phía sau núi giả.

Eno trốn sau núi giả, tận lực cuộn tròn thân thể. Nhưng núi giả cũng không lớn, cái đuôi của cậu cũng lộ ra một chút.

Chương Vực nhanh chóng xác nhận được phía sau núi giả là ai, tim đập không khỏi nhanh thêm mấy nhịp, chậm rãi bước đến gần, đè xuống kích động mà nhẹ giọng nói: "Tiểu điện hạ?"

Eno:???

Thanh âm này...... Không phải Chương Vực tên kia sao? Gã tới làm gì?

Chương Vực nhìn ra sự cảnh giác của cậu, nhịn không được ở trong lòng thích thú: Tiểu điện hạ nhà mình thật quá thông minh cơ trí, lại còn biết cẩn thận đề phòng, không tồi không tồi mà.

Đáng tiếc gã hiện tại không có nhiều thời gian để khen Eno, nếu không gã thật sự phải dùng hết lời lẽ hoa mĩ trên thế gian này để ca ngợi cậu. Nhưng thời gian cấp bách, gã chỉ có thể nhanh chóng vào vấn đề chính, nhanh chóng bẩm báo, để tiểu điện hạ không còn nghi ngờ.

"Điện hạ, xin cho phép tôi một lần nữa tự giới thiệu bản thân, tôi chính là quốc tướng của Hải Quốc – Chương Vực, là một con bạch tuộc. Ngài đừng sợ, kỳ thật, ngài chính là vương tộc của Hải Quốc chúng ta, tương lai chính là hải vương bệ hạ, tôi lần này đến Đế Quốc, chính là muốn đón ngài trở về, chủ trì đại cục Hải Quốc..."

Eno: "???" excuse me! Lượng tin tức quá lớn, cậu vẫn chưa load kịp!

"Chờ, đợi chút." Cậu rốt cuộc cũng lên tiếng, lén lút thò đầu ra.

Dù sao đối phương cũng phát hiện, trốn cũng vô dụng.

"Ngươi là Hải Quốc quốc tướng?" Eno không thể tưởng tượng hỏi.

"Đúng vậy." Chương Vực thừa nhận dứt khoát, cũng nói: "Những thân phận khác chính là để tiện tìm kiếm tung tích của tiểu điện hạ. Điện hạ, ngài nhất định không biết, di dân Hải Quốc của chúng ta đã tìm ngài 23 năm."

Eno: "..." vậy cũng thật làm khó cho ngươi, ở ba quốc gia ngươi đều có thân phận, không những thế còn lên làm phó lãnh đạo.

Nhưng 'Hải vương tương lai' nghĩa là gì?

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Eno, Chương Vực nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Điện hạ, mẫu thân của ngài kì thật không phải là hoàng hậu Derain, mà chính là công chúa Lý Á của Hải Quốc, cái tên vô sỉ dám trộm trứng – Scott, 23 năm trước chính trộm trứng trong tay công chúa Lý Á. Tôi không biết sau đó thế nào ngài lại trở thành hài tử của hoàng hậu Derain..."

"Ngươi nói bậy!" Eno lậo tức hét lên, phản bác: "Mẫu hậu cùng ông ngoại đều yêu thương ta, bọn họ sao có thể không phải người thân của ta được?"

"Nhưng bọn hắn xác thật không phải, nếu không ngài như thế nào sẽ là nhân ngư? Vẫn là vương tộc nhân ngư?" Chương Vực vô tình mà đánh vỡ phản bác của Eno, làm cậu á khẩu không nói thành lời.

Nhưng Chương Vực lại nhanh chóng an ủi: "Điện hạ ngài đừng lo lắng, tuy họ không phải người thân ruột thịt của ngài, nhưng ngài còn cữu cữu, mẫu thân, vương thượng cùng công chúa điện hạ chỉ là lâm vào vĩnh miên, có một ngày nhất định sẽ tỉnh lại. Hơn nữa, ngài còn có ta... À, chúng ta đều là con dân của Hải Quốc, đều luôn yêu thích ngài."

Nói xong, gã vươn tay, dụ dỗ: "Điện hạ, ngài cùng ta về Hải Quốc nha!"

Chương Vực thay đổi chủ ý, tiểu vương tử biến thành nhân ngư thật sự, thật sự, thật sự... quá đáng yêu, gã nhất định phải đưa tiểu điện hạ về, sau đó khoe khoang một trận.

Đây đều là công lao của gã, là gã vượt khó khăn tìm được Tiểu điện hạ, Hải Quốc bọn họ cuối cùng cũng đã có Vương!

Eno ngẩn ngơ mà nhìn gã vươn... cái tay đen như cục than.

Chương Vực ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi lại thành một cánh tay sạch sẽ.

Eno: "......"

Gã nhanh chóng đi đến cạnh bể cá, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cửa bỗng nhiên bị đá văng.

Hai người đồng thời quay đầu, liền thấy Việt sạn đứng nghịch sáng, tay cầm súng xuất hiện ở cửa.

Khuôn mặt hắn hiện tại lạnh đến đáng sợ, ngữ khí còn lạnh hơn, cảnh cáo lên tiếng: "Cách bể cá ra!"

Việt Sạn thật sự không phải không muốn nổ súng, nhưng Chương Vực đứng gần tiểu hoàng tử như vậy, hạt lưu uy lực quá lớn, gắn sợ tiểu hoàng tử cũng bị thương.

Chương Vực thấy Việt Sạn có cố kỵ, vội nhân cơ hội bắt lấy cáng tay của Eno đang đặt trên bể cá, muốn đem tiểu nhân ngư trực tiếp cuốn đi.

Nhưng Eno khi thấy xúc tua trơn tuột vươn về phía mình thì quá hoảng sợ, mây đen trên đỉnh đầu một trận quay cuồng, tia chớp trực tiếp bổ xuống.

Nhưng lúc này không phải là chớp nhỏ, mà là một tia sét lớn, từ đầu đến chân của Chương Vực nháy mắt bị đánh cho thơm phức mùi bạch tuộc nướng.

Chương Vực: "......"

Eno: "......"

Việt Sạn: "......"

Việt Sạn thấy tình trạng Chương Vực trước mặt không khỏi nuốt khan, bỗng nhiên cảm thấy bản thân may mắn gì đâu, lần trước tiểu hoàng tử chỉ đổi kiểu tóc cho hắn, chứ không đánh cho hắn thành khét lẹt thơm phức thế này.

Eno cũng sợ ngây người, cậu không hề biết đám mây đen trên đầu minh có thể... lợi hại đến như vậy.

Còn Chương Vực, thì cả người ngơ ngác, nhưng không khỏi dựng lên ngón cái, lên tiếng khen ngợi: "Không hổ là Vương của Hải Quốc chúng ta, mới thức tỉnh đã lợi hại như vậy, điện... hạ...giỏi..."

Chưa nói hết câu đã ngã rầm xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Eno: "......"

Việt Sạn: "......"

Một người một cá, hai mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Eno cảm giác có điểm không thích hợp.

【 này tình hình...... Như thế nào như vậy giống "Việt Sạn" bắt gian, thiếu chút nữa đem Chương Vực thiến vậy nhở? 】

Việt Sạn: "......"

Eno vội lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ đáng sợ trong đầu, sau đó chỉ vào Chương Vực giải thích: "gã tự nhiên xông vào!"

"Tôi biết!" Việt Sạn gật gật đầu, nhẹ giọng trấn an nói: "Làm Điện hạ sợ hãi."

Eno lắc đầu, nói: "Cũng không có, chỉ là...... Anh tính xử trí gã thế nào?"

Việt Sạn rũ mắt, nhìn chằm chằm Chương Vực, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng đối phương vừa rồi muốn nắm tay tiểu hoàng tử, không khỏi cắn răng, gằn từng chữ một nói: "Chết không đáng tiếc."

Eno: "......" Thật đáng sợ, đâu đến mức vậy? Tốt xấu gì gã cũng là Thủ tướng tương lai của Đế Quốc.

"Khụ, khoan đã, tôi còn chuyện về Hải Quốc muốn hỏi gã, có được hay không..."

Việt Sạn đương nhiên đồng ý, cái khác không nói, chỉ cần là tiểu hoàng tử thì đều được.

Hắn không biết từ nào lấy ra một con dao găm, kéo ra phần áo trên vai Chương Vực, phát hiện thiết bị khống chế trên người đối phương đã bị lấy ra không khỏi hừ lạnh một tiếng, không nói một lời trực tiếp bổ một cái, rồi lấy còng tay, đem người chế trụ.

Vì thế, khi Chương Vực tỉnh dậy từ hôn mê phát hiện bản thân bị trói gô.

Mà đối diện gã, chính là một đôi chân dài đang ngồi bắt chéo, dáng ngồi lười biếng tầm mắt trên cao nhìn xuống, bên cạnh đó chính là Eno đang trong bể cá đang mở to mắt tò mò mà nhìn.

Chương Vực vô cùng đau đớn: "Điện hạ, ngài như thế nào có thể cùng hắn hợp mưu, đối phó ta? Ta mới là đồng hương."

Eno trả lời rất đơn giản: "Sao tôi có thể biết anh có phải lừa đảo hay không?"

Chương Vực nghẹm búm máu trong họng, hay hay lắm, quả thật trước đó gã có tâm dụ dỗ tiểu nhân ngư, nhưng gã cũng đã nói ra mọi thứ, tuyệt đối thiên chân vạn xác.

Việt Sạn liền lên tiếng cảnh cáo: "Ngươi nhanh chóng thành thật cho t, đợi chút điện hạ hỏi vấn đề nào, chỉ cần nghiêm túc trả lời là được, không cần có suy nghĩ viễn vong không thành thật trong đầu."

Chương Vực: "......"?????

Gã khinh bỉ không khỏi lườm Việt Sạn một cái, nhưng trong lòng cũng minh bạch. Nguyên lai kỳ động dục của tiểu vương tử không liên tục, còn có thời điểm nghỉ ngơi, hẳn là do vấn đề hỗn huyết.

Hừ, hỏi sao Việt Sạn lại có thể...

Việt Sạn: "??" Hắn thật không hiểu, ở đâu ra một tù nhân lại có cái nhìn ưu việt về phía mình?

Eno nhẹ ho một tiếng, bắt đầu hỏi: "Anh trước đây nói Phụ hoàng tôi trộm trứng, đây là ý gì?"

Chương Vực nhìn thoáng qua Việt Sạn, không tiếng động hỏi: Điện hạ xác định muốn cho hắn nghe?

Việt Sạn không hề có ý định rời đi, hắn phải ở lại bảo vệ tiểu hoàng tử an toàn, tuy rằng... Tiểu hoàng tử cũng không cần thì phải?

Eno nhìn ánh mắt chương Vực, cũng lo lắng thằng cha này tự nhiên biến thành bạch tuộc vươn tám cái xúc tua đến mình, do dự một hồi vẫn để Việt Sạn ở lại. Vì lỡ như mây đen của cậu tự nhiên offline thì cũng có Việt Sạn đứng ra chống đỡ.

Thấy Việt Sạn không đi, Chương Vực liền cố ý dùng cách gọi ngang ngực để gọi Đế Quốc hoàng đế, nói: "cái này chính là sự thật, Scott chính là kẻ trộm trứng, nắm đó gã dụ dỗ công chúa điện hạ Hải Quốc chúng ta, sau khi được công chúa lại không biết thế nào là đủ, còn muốn trở về liên hôn kế thừa gia nghiệp làm hoàng đế."

"Công chúa đương nhiên không phụng bồi, ai ngờ bỗng nhiên gã chơi trò thâm tình, mặt dày mày dạn, thấy công chúa không quay lại liền trộm trứng nhân ngư... Khụ, cũng chính là tiểu điện hạ, chính là gã vọng tưởng muốn mượn ngài làm công chúa hồi tâm chuyển ý..."

"Từ từ." Eno vẻ mặt ngốc, nói: "Cái trứng kia... Không đúng, tôi... là Công chúa điện hạ với ai sinh?"

"Chính là Scott." Chương Vực nói, "Công chúa điện hạ không thích nuôi cá, kỳ thật chúng ta luôn khuyên ngài ấy không cần chỉ nuôi mỗi cái con cá Scott kia, vì nhân ngư động dục liên tục 7 ngày, chỉ có một phối ngẫu nhất định không được, nhưng công chúa nhất quyết không thèm nghe, haizz!"

Việt Sạn & Eno: "......"

"Khụ, khụ..." Eno bỗng ho.

Chương Vực trìu mến nói: "Điện hạ, ngài hiện tại đang trong giai đoạn này nha."

Eno: Đồng tử động đất.jpg

Việt Sạn: Thì ra là thế.jpg

"Tận, tận bảy ngày......" Eno thanh âm bắt đầu chột dạ.

"Đúng vậy." Chương Vực tiếp tục trìu mến, nói: "Cho nên ngài mấy ngày nay mới rất khó biến trở về hình người, nhưng cũng không liên quan gì, qua 7 ngày là tốt rồi."

Nói xong gã nhìn qua Việt Sạn đang mím chặt môi, lại quay đầu, tích cực nói: "Bất quá thể chất của điện hạ bây giờ tốt nhất nên tìm thêm nhiều phối ngẫu, chẳng hạn là tôi, là một quốc tướng Hải Quốc, anh tuấn tiêu sái, cơ trí nhiều mưu, chính là thích hợp nhất. Công chúa năm đó cũng nói..."

"Phanh!"

Việt Sạn bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên dố cho Chương Vực một cái báng súng, cảnh cáo nói: "Nói nhảm quá nhiều!"

Chương Vực: "......" Ụ nhí, ngươi đừng quá đắc ý!

Thẩm vấn xong Chương Vực, Eno cảm thấy cả người đều không khỏe.

Trước không phải nói kỳ động dục chỉ có một ngày, hiện tại biết chuyện này, cậu thật tiêu hóa không nổi.

Việt Sạn thấy cậu ngơ ngác không nói gì, không khỏi lên tiếng trước: "Điện hạ nếu thật sự muốn biết, sao không gọi hỏi công tước Derain?"

"Ông ngoại?" Eno có chút mờ mịt.

"Đúng." Việt Sạn gật đầu, phân tích: "Vương tộc Hải quốc họ Lý, mà tên trung của điện hạ cũng có chữ Lý này, so với những vị điện hạ khác quả thật bất đồng, hẳn là hoàng hậu Derain cũng biết thân phận của ngài."

Eno do dự một chút, cuối cùng nghe theo lời của Việt Sạn.

Kỳ thật, đã lâu cậu không gọi cho ông ngoại, hơn nữa hỏi chuyện này, trong lòng quả thật thấp thỏm không thôi.

Khi lão Công tước nhận được điện của cậu, cũng khá bất ngờ, sau khi nghe được vấn đề của Eno, lại lâm vào trầm ngâm.

Eno càng khẩn trương.

Một lát sau, lão Công tước buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Xem ra điện hạ cái gì đều đã biết."

Eno đôi mắt nhanh chóng đỏ bừng, nức nở nói: "Con, con thật sự không phải hài tử của mẫu hậu sao?"

Lão Công tước gật đầu, giọng nói già nua nhưng không giấu được sự từ ái, kể lại: "Ông hối hận nhất là một chuyện, chính là muốn chấn hưng gia tộc của mình mà để con gái gả cho bệ hạ."

"Khi đó bệ hạ đã có người trong lòng, Derain cũng có người trong lòng. Bệ hạ lúc đầu muốn cùng gia tộc Koman liên hôn, nhưng con gái của gia tộc Koman biết bệ hạ có người trong lòng, liền phái người ám hại người ta. Bệ hạ bị hối hôn, liền lên tiếng cùng gia tộc Derain liên hôn."

"Ông sau đó mới biết được, cả hai người chính là hiệp nghị kết hôn, Derain gả cho bệ hạ thì đã có thai trước đó, mà bệ hạ cũng có con ruột của chính mình..."

"Cho nên, đại tỷ không phải con ruột của phụ hoàng?" Eno vô cùng chấn kinh.

Cậu có một người chị ruột, đó chính là trưởng công chúa Đế Quốc, chị ấy đối với cậu rất tốt, nhưng ngoài ý muốn mấy năm trước lại qua đời. Hiện tại ông ngoại lại nói cho cậu biết, chị lại không phải chị ruột của cậu... mà cậu vs chị không có máu mủ tình thâm?

"Đúng vậy, chuyện này bệ hạ cũng biết." Lão Công tước thập phần bình tĩnh.

Eno: "......" loạn mà.

"Derain cùng bệ hạ vẫn như vậy sống qua ngày, bỗng nhiên có một ngày Derain ôm con trở về." Lão Công tước tiếp tục nói.

"Về thân thế của điện hạ, Derain kỳ thật không nói cho ông, chỉ nói con chính là con của bệ hạ. Con bé tính sau khi điện hạ thành niên, mới đem chuyện này nói cho con biết, chỉ là không ngờ tới..."

Eno còn chưa thành niên, Derain hoàng hậu ngoài ý muốn qua đời.

Lão công tước buông tiếng thở dài, đoán Eno giờ phút này tâm tình rất loại, không khỏi an ủi: "Kỳ thật điện hạ không cần thương tâm, khi Derain ôm con trở về, ông đã coi con chính là cháu ngoại của mình. Nếu điện hạ nguyện ý, gia tộc Derain luôn là nhà ngoại của con."

Eno nhấp môi, không biết cố gắng mà nghẹn ngào một tiếng.

Lão Công tước lại an ủi cậu một trận, tiếp theo lại quan tâm: "Đúng rồi, bệ hạ có phải hay không đại hoàng tử tặng một phong mật tin cho con, để con bí mật tra gia tộc Mayne Tinh hệ Thứ Ba?"

Eno: "......" Không xong, mấy ngày nay bận quá, quên mất chuyện này.

Cậu nhanh chóng mở đầu cuối, vừa mở ra liền phát hiện đúng là có.

Lão công tước lúc này ngữ khí rõ ràng có chút bất mãn, khuyên nhủ: "Điện hạ ngàn vạn đừng nghe bệ hạ, hắn để điện hạ đi tra gia tộc Mayne, không phải để dê vào miệng cọp ư? Quả thật làm càn..."

Eno: "......" Kỳ thật, đã tra xét.

"Đừng nói con đã tra xét nha?" thấy cậu im lặng không nói, lão không tước không giấu được vẻ sửng sốt.

"Dạ!" thanh âm Eno có chút nhẹ.

Lão công tước nghe vậy, chỉ biết thở dài, một lát sau lại cho cậu một phương thức liên lạc, nói: "Đây là phương thức liên lạc của Trưởng công chúa, nếu cần, điện hạ có thể liên hệ nhờ hỗ trợ."

"Chị ấy vẫn còn sống?" Eno lại chấn kinh rồi, còn có kinh hỉ.

Lão công tước ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Trưởng công chúa năm đó kỳ thật là chạy tới tinh tặc, bệ hạ ngại mất mặt, liền triệt để bỏ danh hiệu công chúa, đối ngoại nói rằng công chúa đã ngoài ý muốn bỏ mình."

Vì dù gì... cũng không phải con gái ruột.

Eno: "......"

Sau khi cúp điện thoại, cả người cậu đều choáng váng. Tin tức hôm nay thu được quả thật quá nhiều, khiến cậu... không thể load nổi.

Việt Sạn thấy cậu như vậy, ánh mắt không khỏi tối xuống.

Hắn tuy rằng không cố ý nghe lén, nhưng cái thuật đọc tâm vẫn còn đó, rồi cộng thêm cái tình huống này.

Hắn cũng đoán ra 7,8 phần thân thế của tiểu hoàng tử, chỉ là...

Tiểu hoàng tử sẽ trở về Hải Quốc, về kế thừa cái ngôi vị hải vương kia?

Việt Sạn đương nhiên không hy vọng tiểu hoàng tử đi, nhưng đây là chuyện đại sự, hắn không thể làm chủ? Hắn hiện tại cũng có tư cách gì để ngăn cản?

Tâm trạng Việt Sạn có chút loạn, rũ mắt thầm nghĩ: kỳ thạt, nếu tiểu hoàng tử muốn làm vua, hắn chưa chắc không thể giúp cậu trở thành Đế quốc chi chủ. Vì đại hoàng tử của họ thật sự không đáng tin cậy, để đại hoàng tử báo, thì để tiểu hoàng tử đăng cơ còn tốt hơn.

Huống hồ, đương kim bệ hạ cũng không anh minh, vậy mà có thể làm vua nhiều năm, vì sao tiểu hoàng tử lại không được? Đế quốc lớn hơn Hải quốc, vậy tiểu hoàng tử... có hay không muốn ở lại?

Việt Sạn quả thật không thể chắc chắn, nhìn lên lại thấy tiểu hoàng tử vẫn đang thất thần mà nhìn chằm chằm một con cua.

Dạo gần đây, Eno thường xuyên chơi với con cua nhỏ này, Việt Sạn nghĩ cậu thích, nên âm thầm ghi nhớ.

Chờ khi cậu ngủ trưa, hắn liền nhanh chóng đi mua thêm 7,8 con cua nhỏ nữa, lặng lẽ mà bỏ vào bể cá, định cho cậu thêm kinh hỉ.

Lúc đó Việt Sạn còn nghĩ, tiểu hoàng tử thích thì mua thêm nhiều chút, cho cậu vui vẻ cũng tốt.

Nếu hắn đối xử thật tốt, gấp chục lần những người kia, chỉ cần tiểu hoàng tử thích, hắn đều có thể làm được, vậy tiểu hoàng tử có hay không suy nghĩ lại.. sẽ ở đây vì hắn?

Vì thế. Nên trưa này khi đang ngủ, Eno tỉnh dậy vì đau.

Dậy liền ngơ ngác, hoang mang phát hiện đuôi của mình bị 7,8 con cua kẹp lấy...

Eno: "???" cái gì vậy bây, quái quỷ gì ở đâu ra nhiều thế này?

- ----Còn tiếp-----