Chương 2
(Xã trưởng = trưởng câu lạc bộ)
Sáng sớm, Tân Thuần chờ ở cửa phòng học Năm 2 Ban A. Cho đến khi gần vào học, Phương Tiểu Vũ mới đến trường.
“Phương học trưởng (đàn anh, huynh trưởng, sempai), đây là đơn ghi danh của ta.”
Nếu phải gia nhập câu lạc bộ, vậy Tân Thuần cần phải biểu hiện cung kính một chút. Hắn hai tay đưa đơn đăng ký.
Phương Tiểu Vũ tiếp nhận rồi mở ra xem.
“Tân Thuần, năm nhất Ban A. Cao 178 cm, nặng 65kg.”
Phương Tiểu Vũ gật đầu,
“Ân, không tồi. Có tiền đồ.”
Có tiền đồ? Là ý gì? Tham gia câu lạc bộ còn xem có tiền đồ hay không? Tân Thuần không dám mở miệng hỏi. Mình là người mới, hỏi nhiều sẽ khó tránh khỏi mấy đàn anh trong câu lạc bộ ngại phiền.
“Địa chỉ nhà, số điện thoại đều có điền.”
Phương Tiểu Vũ cẩn thận xét duyệt đơn đăng ký của Tân Thuần.
“Di. . .” (thán từ
: ủa
?, gì
?)
Có một mục không điền. Phương Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Tân Thuần, Tân Thuần khẩn trương nắm chặt hai tay.
ên đi, vẫn là giao cho xã trưởng xem xét là được.
“Tốt. nếu thông qua, ta sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi đi học trước đi.”
Tân Thuần nghe được, lập tức tạm biệt Phương Tiểu Vũ. Hắn đã muốn khẩn trương đến đầu đổ mồ hôi lạnh. Tân thuần chạy đi rất nhanh. Ai ngờ, vừa đến góc thang lầu, liền đυ.ng vào một người.
“A.”
Tân Thuần kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên đất.
“Ngươi không sao chứ?”
Người đó đi tới kéo Tân Thuần lên, dùng lời nói lãnh đạm hỏi hắn.
“Không có việc gì. Thực xin lỗi!”
Tân thuần lập tức giải thích. Hắn là học sinh mới, đυ.ng vào người khác, mặc kệ là
lỗi của ai, chính mình trước tiên cứ giải thích là được. Bằng không lỡ đắc tội nhân vật nào đó trong trường học, vậy ba năm trung học của hắn phải trôi qua sao đây.
“Ân?”
Tân thuần cảm giác người tới rõ ràng ngữ khí trở nên hảo. Xem ra hắn chủ động xin lỗi đã lấy được thành quả. Nhưng tiếp theo Tân Thuần chợt nghe người đó hỏi
“Ngươi tên gì? Xem ra là tân sinh, ở ban nào?”
Xong rồi, xem ra người ta không định tha thứ hắn. Sao bây giờ? Tân thuần trong đầu không ngừng đảo tới đảo lui tìm đường thoát. Ong trời có thể là thật sự cảm thấy hắn đáng thương, giúp hắn reo vang vài tiếng chuông.
“Thực xin lỗi, vào học rồi, ta đi trước.”
Lỗ mãng những lời này, Tân Thuần ngay lập tức chạy đi. Hắn từ đầu tới cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn vào người hắn đυ.ng vào lấy môt cái. Chỉ nghe thanh âm kia rất có từ tính. Có thể người nọ cũng không thấy được mặt hắn đi. Hy vọng như thế .
Mới vừa học xong tiết lễ khoá (học nghi lễ), Phương Tiểu Vũ đã đi tìm Tân Thuần. Nói với hắn xã trưởng đã đồng ý hắn gia nhập câu lạc bộ . Muốn hắn sau buổi trưa khi kết thúc lễ đọc diễn văn hoan nghênh học sinh mới thì đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Tân Thuần thực kinh ngạc, vị xã trưởng kia thật thần tốc nha. Tốt lắm, chỉ cần mình có câu lạc bộ để tham gia thì tốt rồi, miễn cưỡng hoàn thành hai năm hoạt động câu lạc bộ, năm thứ ba sẽ không cần tham gia.
Buổi chiều lễ đọc diễn văn chào mừng tân sinh được cử hành ở lễ đường. Tân Thuần cùng bạn học vừ mới quen tên Lâm Dực cùng nhau tới lễ đường. Tân sinh được sắp xếp ngồi ở trước nhất, năm hai ngồi ở khu trung gian, khu cuối để trống. Năm ba được đặc quyền không cần đến. Đọc diễn văn đơn giản chính là “show” một chút hùng phong của Hiệu trưởng, uy nghiêm của lão sư (giáo viên) cùng nhàm chán của đệ tử (học sinh) mà thôi. Ngay tại lúc Tân Thuần sắp ngủ gục thì nghe được cái thanh âm siêu cấp từ tính kia.
“Các vị bạn học cùng lão sư hảo. Ta đại diện toàn thể học sinh năm hai và năm ba hoan nghênh các tân sinh đã đến….”
Là cái thanh âm kia, không sai được!
Tân thuần ngẩng đầu nhìn người trên khán đài. Oa! Thật hảo suất nha! Chẳng những thân người cao cao, diện mạo hảo, đến thanh âm đều hảo đến như thế. Tân thuần âm thầm bội phục. Hắn hoàn toàn đã quên buổi sáng đã đắc tội với người này.
“Hắn là ai vậy nha?”
Tân thuần vỗ vỗ Lâm Dực bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
“Ngu ngốc, là Hội trưởng Hội học sinh – Quý Anh Diễm. Ngay cả hắn mà cũng không biết, ngươi sau này làm sao lăn trong trường!”
Lâm Dực lập tức mở một khoá cấp tốc cho Tân Thuần.
“Hội trưởng….Hội học sinh!”
Tân Thuần hoàn toàn hoá thạch, hắn lập tức nghĩ tới buổi sáng đắc tội người này! Xong rồi, kiếp sống trung học của hắn sẽ vượt qua trong thê thảm! Khó lắm hắn mới thi đậu vào ngôi trường đứng hàng nhất nhì này!
Lúc này chuyện đó còn chưa đủ kí©h thí©ɧ hắn, vừa ngước lên thì nhìn thấy Hội trưởng Hội học sinh trên đài đích, ánh mắt lơ đãng bay tới phía hắn. Chết! Bị hắn thấy ! Xem ra kiếp sống trung học vạn phần thê thảm của Tân Thuần hắn có nguy cơ bắt đầu từ lễ chào mừng học sinh mới.
Quên đi, đi Câu Lạc Bộ thôi. Trước tiên đi nơi đó trốn. Ít nhất Câu Lạc Bộ có cái tên quái dị vậy, không chừng có thể ngăn cản người không dám
tìm tới trả thù chăng. Chính là lão thiên gia còn cảm thấy hắn không đủ thê thảm hay sao ấy.
Tân thuần trải qua thiên tân vạn khổ tìm nhiều lần cuối cùng cũng tìm cái Câu Lạc Bộ kia, sao nó gần Hội học sinh dữ vậy cà! Quên đi, hắn sau này khi đến chịu khó lén lút một chút. Vào Câu Lạc Bộ, Tân Thuần lại khϊếp sợ, thật sự đều là tuấn nam đẹp trai dễ nhìn nha! Tuy rằng thành viên không nhiều lắm, nhưng hắn dám cam đoan chắc toàn bộ người đẹp trai trong trường đều gom vào đây!
Phương Tiểu Vũ thấy Tân Thuần tiến vào, lập tức đến giúp hắn giới thiệu với mọi người. Hắn là người mới, phải chiếu cố nhiều.
“Các vị, hắn là năm nhất Ban A, tên Tân Thuần. là thành viên mới duy nhất của năm nay.”
Phương Tiểu Vũ ôm vai của Tân Thuần, khiến hắn cảm thấy là lạ sao đó.
“Các vị học trưởng (đàn anh) hảo!”
Tân Thuần thành thật cúi đầu chào. Chỉ có hắn là người mới, vậy chứng minh những người khác đều là năm hai hoặc ba.
“Vị này là Từ Sam, vị này là Giang Bách, vị này là. . . . . .”
Tân Thuần phải không ngừng cúi đầu xoay người, may mà lượng người không nhiều lắm. Tân Thuần như cái máy cúi hạ thắt lưng hơn mười lần.
Thật vất vả làm quen xong các cựu thành viên, Tân Thuần thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không nghe thấy Phương Tiểu Vũ giới thiệu hội trưởng là ai. Muốn hỏi không ta? Vẫn là từ bỏ thôi, dù sao sau này cũng gặp được thôi. Vừa mới nghĩ vậy, lão thiên gia liền giúp Tân Thuần thực hiện nguyện vọng của hắn.
Cửa mở ra, bước vào chính là người mà Tân Thuần trăm triệu lần không muốn nhìn thấy – Quý Anh Diễm!