Chương 8: Sẽ có người phụ nữ dám ra tay với anh 1
Chưa đến nửa tháng như tôi dự đoán, Lâm Diệu đã có thể ung dung đối phó với mọi kiểu khách hàng, hơn nữa chỉ cần nghe giọng là anh ta đã nhận ra là "thần thánh" phương nào rồi. Sếp thông báo Lâm Diệu có thể tự nhận đơn hàng, cuối cùng thì anh ta cũng không cần ngồi bên cạnh tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra ở nơi nào đó trong sâu thẳm cõi lòng, tôi vẫn cảm thấy có hơi hụt hẫng. Trai đẹp ngồi ở xa rồi, tôi không thể sai khiến anh ta làm việc nọ việc kia nữa. Lâm Diệu ngồi ở một góc cách tôi hơn mươi bước chân.
Sếp rất chiếu cố anh chàng con riêng này nên chỉ giao cho anh ta một ít đơn hàng nhỏ, thời hạn giao hàng dài. Chúng tôi bận bịu tới tấp, trong khi đó anh ta cả ngày rảnh rang đứng bên cạnh tôi nghe tôi mặc cả với khách hàng. Riêng chuyện này cũng khiến cho đám con gái trong văn phòng vô cùng bất mãn, nói rằng Lâm Diệu thiên vị.
Lâm Diệu ngay lập tức sẽ đáp một cách cường điệu rằng:
- Lâm Sảng là sư phụ của tôi mà!
Tôi vô cùng đắc chí. Cũng đúng thôi, người xưa có câu: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha" mà. Đấy, phải tuyển thêm vài nhân viên kiểu như vậy. Tôi phải tìm cơ hội ra hiệu cho Mạc Lãnh, bảo với cô ấy rằng bộ phận này thiếu trai đẹp, thiếu trai đẹp! Một người đàn ông vừa đẹp trai, tính tình cũng hòa đồng như Lâm Diệu, ở trong một văn phòng toàn nữ như thế này đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt. Từ ánh mắt của những cô chưa chồng trong phòng nhìn Lâm Diệu có thể thấy, anh ta được “ưa chuộng" đến mức nào. Nếu như không phải sớm biết anh ta là con riêng thì trong đám con gái để mắt đến anh ta chắc chắn không thiếu tôi, Lâm Sáng này. Vì vậy, không thể ra tay với Lâm Diệu thì việc tuyển thêm một vài trai đẹp đến đây là điều cần thiết.
Đúng vào lúc này, trong bộ phận tôi cuối cùng có người không thể ngồi yên đã bắt đầu tấn công Lâm Diệu.
Cô gái đó chính là Dương Lệ Lệ. Nói về nhan sắc, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng có thể coi là ưa nhìn, thường ngày khá nhỏ nhẹ, nói chuyện với khách hàng trong điện thoại rất nhẹ nhàng, là mẫu con gái dịu dàng, hiền lành. Dương Lệ Lệ chính là cô gái mà sau khi được tôi cõng xuống lầu trong trận động đất lại quay sang cảm ơn Lâm Diệu trước.
Thủ đoạn tấn công của cô ta khá đặc biệt, trước tiên là ra tay với tôi.
Một hôm, cô ta cầm một bức hình đến hỏi tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt người hướng dẫn cô ta thật khó coi.
- Sao cô không hỏi cô Bình ấy? - Cô Bình là người hướng dẫn của Lệ Lệ.
- Chị ấy bận lắm! - Lệ Lệ khẽ nói.
- Tôi thấy cô ấy đang rảnh rỗi mà! - Mặt cô ta lập tức đỏ lựng lên. Da mặt mỏng như vậy sao làm được ở nơi này?
- Thực ra tôi có chuyện này muốn nhờ chị giúp một tay!
- Ờ, cô cứ nói!
- Chị và Lâm Diệu đang hẹn hò à? - Lệ Lệ hỏi.
- Cô dựa vào đâu mà bảo chùng tôi đang hẹn hò? - Tôi cười.
- Tôi thấy hai người khá thân thiết với nhau! - Lệ Lệ cười bối rối.
- Tôi hướng dẫn anh ta, anh ta không thân với tôi thì thân với ai?
- Thế anh ta có bạn gái chưa?
- Có bạn gái hay chưa sao tôi biết được, để tôi hỏi giúp cô nhé!
- Thế thì cảm ơn chị nhiều!
Lệ Lệ cầm bức hình hân hoan về chỗ ngồi. Tôi không biết nên than vãn rằng Lâm Diệu có sức hút lớn hay là cái xe của anh ta có sức hút lớn nữa. Thường ngày một cô gái nhút nhát như vậy nay bỗng nhiên trở nên dũng cảm, dám chủ động cưa cẩm anh ta. Tôi cảm thấy buồn thay cho Lệ Lệ, tôi cảm thấy Lâm Diệu chưa chắc đã để mắt đến kiểu con gái như cô ta, hơn nữa khả năng anh ta chưa có bạn gái là rất nhỏ, chỉ có điều tôi đã nhận lời người ta thì kiểu gì cũng phải cho người ta một cái đáp án.
Đang mải mê nghĩ xem phải dùng cách nào để hỏi thì đột nhiên Lâm Diệu đến bên cạnh tôi.
- Anh làm gì thế hả? - Tôi trợn mắt quát Lâm Diệu.
- Vừa mới bị khách hàng chửi cho một trận, nói là tại sao lại đổi người, rõ ràng là cô Lâm theo dõi đơn hàng, sao giờ lại trở thành anh Lâm rồi?
- Tôi nói cô Lâm chuyển giới rồi, giờ thành anh Lâm!
- Thế người ta có hỏi anh làm phẫu thuật chuyển giới ở đâu không? Để anh ta cũng đi làm phẫu thuật thành đàn bà, sau này tôi còn theo anh ta chứ!
- Chị thích theo hắn thế à? - Lâm Diệu sầm mặt xuống. Lúc nào nói không lại tôi anh ta đều sầm sì mặt mày như vậy.
Hầy, tôi không quản lý nổi cái miệng của mình, đáng nhẽ ra tôi không nên cãi lại anh ta mới phải.
- Này, anh có bạn gái chưa?
- Chị hỏi chuyện này làm gì? - Anh ta chớp chớp mắt.
- Chị quan tâm đến chú, dù gì chúng ta ngồi cùng một bàn bao lâu nay, chẳng phải đã nói sẽ tìm hiểu về nhau sao?
- Chưa có.
- Chẳng trách gan nóng thế!
- Thế hay là chúng ta... tạm thời làm một đôi đi?
- Tôi có thể coi lời anh nói là thật chứ?
- Chị thấy sao?
Cái gã này mỗi lần nói không lại tôi không những nổi cáu mà còn mang cái khuôn mặt đẹp trai chết người kia ra để chọc tức tôi. Tôi tuyệt đối không trả lời câu hỏi của anh ta.
- Lâm Sảng, chị cũng có lúc không nói được ra lời à? - Lâm Diệu cười vang, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười thoải mái, tự nhiên và sảng khoái như vậy.
- Tránh ra chỗ khác, đừng cản trở tôi làm việc!
- Tối nay có thời gian rảnh không, tôi mời chị đi ăn, coi như tạ ơn sư phụ! Chị đừng tưởng cứ thế mà bỏ mặc tôi không thèm đếm xỉa đến nhé, có khách hàng nào không giải quyết được tôi sẽ ném sang cho chị đấy!
- Cứ vậy đi! - Tôi cười ngọt ngào rồi đứng dậy, lớn tiếng nói. - Mọi người dừng tay một chút, tối nay Lâm Diệu mở tiệc cảm tạ sư phụ, mọi người cũng đến dự cho vui nhé!
- Oa, Lâm Diệu hào phóng thế! Lâm Sảng, cô có một đồ đệ tuyệt vời đấy! Tôi ngưỡng mộ cô quá! - Một đám con gái hò reo ầm ĩ rồi xúm lại hỏi địa điểm cụ thể. Lâm Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói cho mọi người biết thời gian và địa điểm.
- Oa, là khách sạn năm sao đấy! Lâm Diệu đúng là hào phóng, đáng nhẽ Tổng giám đốc Ngô phải giao anh cho tôi phụ trách mới phải! - Cô Bình lúc nói câu này còn cố ý đưa mắt liếc Dương Lệ Lệ. Dương Lệ Lệ ngại ngùng cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Đợi các đồng nghiệp từ từ giải tán, Lâm Diệu mới quay sang cười nhạt với tôi:
- Lâm Sảng, chị giỏi lắm!
Ánh mắt của anh ta khiến tôi rất khó chịu:
- Tôi chỉ đang giúp anh xây dựng mối quan hệ với các đồng nghiệp trong phòng! Anh phải hiểu cho nỗi lòng của tôi chứ? Đúng là đồ vô ơn! Tối nay tôi không rảnh, anh muốn mời ai đi thì mời!
Thật kỳ quặc, địa điểm là một khách sạn năm sao, thế mà tôi chẳng có hứng thú tham gia gì cả.
- Không rảnh thật sao? - Lâm Diệu mặt mày sầm sì.
- Thực ra tôi rất rảnh, chưa bao giờ rảnh thế này! - Tôi lập tức nở nụ cười.
- Hừ! – Lâm Diệu hừ giọng, quắc mắt nhìn tôi rồi bỏ đi.
Lúc nghỉ trưa, tôi cố ý tránh cô Bình, âm thầm hẹn Lệ Lệ ra ngoài, kiếm một bữa ăn của cô ta rồi nói cho cô ta biết chuyện Lâm Diệu chưa có bạn gái, bảo cô ta tối nay ăn mặc đẹp đẽ một chút, tôi chỉ có thể giúp cô ta như vậy thôi.
Lệ Lệ vô cùng cảm động, hai mắt đỏ hoe, thân thiết gọi:
- Chị Lâm...