Hán Việt: Bạch Nguyệt Quang Kiều Sủng Nhật Thường [Trọng Sinh] (giáo bá đích kiều nhuyễn sơ luyến) Lục Dĩ Hoài vì sự cố mà trở thành tàn tật. Cũng vì vậy tính tình kịch biến, mọi người đều nhận định c …
Hán Việt: Bạch Nguyệt Quang Kiều Sủng Nhật Thường [Trọng Sinh] (giáo bá đích kiều nhuyễn sơ luyến)
Lục Dĩ Hoài vì sự cố mà trở thành tàn tật. Cũng vì vậy tính tình kịch biến, mọi người đều nhận định cậu là một kẻ hung tàn, dễ kích động, mỗi lần như vậy đều cắn người. Mọi người đều xem đây là ác ma.
Ngu Trà vì xinh đẹp động lòng người mà bị đưa đến Lục gia...
Không biết tại sao, mở mắt ra, lại trở về năm mười bảy tuổi.
Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, để lộ cánh tay tinh tế, giọng nói lại mềm mại: "Nếu cậu đau, thì hãy cắn chỗ này đi."
Nhan sắc khuynh thành, nhu nhược động lòng người.
Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung dữ: "Lần sau có còn dám đến đưa thuốc nữa không?"
-
Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có rất nhiều sách tâm lý.
Ngữ khí Lục Dĩ Hoài nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh sao?"
Ngu Trà: "Tôi sẽ bên cạnh cậu cùng nhau tốt lên."
Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy cậu là thuốc chữa bệnh cho tôi."
-
"Lục Dĩ Hoài, chân cậu khoẻ rồi có thể không ngồi xe lăn cả ngày được không?"
"Không thể, làm như vậy cô ấy sẽ đau lòng tôi."
-
Thiếu niên tàn tật x mỹ nhân kiều mềm
Chữa khỏi cứu rỗi, ngọt sủng vườn trường văn, giai đoạn trước nam chính bị tàn tật,lúc sau sẽ tốt.
*Giáo bá ở đây chính là bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay ở t có cách gọi khác là anh đại ý.