Thẩm Thời Mộc vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, qua gương chiếu hậu trong xe, cậu ta cẩn thận từng li từng tí quan sát anh trai mình.
Không giống, hoàn toàn không giống rồi.
Mặc dù cách nhau nhiều năm như vậy, nhưng tại sao sự khác biệt lại lớn đến vậy?
Khi đang quan sát, đột nhiên chạm phải một đôi mắt sáng, không biết từ lúc nào hai mắt anh đã mở ra.
Thẩm Thời Mộc giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt Thẩm Thời Hi thoáng hiện lên một ý cười, sau đó lại từ từ nhắm mắt lại.
Trên đường đi tài xế lái xe rất vững, Thẩm Thời Hi thực sự mơ màng ngủ thϊếp đi, cuối cùng bị Thẩm Tùng nhẹ nhàng đánh thức.
"Tiểu Hi, về phòng nghỉ ngơi đi con."
Thẩm Thời Hi buồn ngủ mở mắt ra, dùng ngón tay day day sống mũi của mình: "Dạ được."
Thẩm Thời Mộc xách vali cho anh, dẫn anh lên lầu, mở cửa phòng cho Thẩm Thời Hi: "Đây là phòng của anh."
Thẩm Thời Hi cười nhìn cậu ta: "Cảm ơn."
Đợi sau khi cậu ta rời đi, Thẩm Thời Hi bước vào phòng.
Ánh đèn màu vàng ấm áp giúp anh có thể nhìn rõ cách bài trí của cả căn phòng.
Ở Kyoto, có quá nhiều gia đình quyền quý, nhà họ Thẩm là do Thẩm Tùng và Thời Văn cùng nhau gây dựng từ những năm đầu, nhưng cũng chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu.
Hoàn toàn không thể so sánh với loại gia tộc lâu đời trước đó.
Mặc dù vợ chồng ly hôn rất căng thẳng, nhưng Thời Văn cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi, năm đó khi nhà họ Thẩm khởi nghiệp, tài chính vốn bắt nguồn từ Thẩm Tùng.
Vì vậy, bà không muốn giành quyền của nhà họ Thẩm, chỉ lấy cổ phần mình nên có, rồi dứt khoát đưa Thẩm Thời Hi rời đi.
Căn phòng này là một phòng xép nhỏ, vừa vào là phòng khách nhỏ, đối diện với cửa sổ kính sát đất có diện tích lớn, phương hướng rất tốt, nơi đây có thể đón được ánh sáng hẳn là rất tốt.
Màu sắc của căn phòng là vàng nhạt, khắp nơi khéo léo trưng bày những chậu cây xanh mướt.
Cho dù Thẩm Thời Hi và Thẩm Tùng chưa quen thuộc, nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra căn phòng này được bài trí rất cẩn thận.
Rất dụng tâm.
Thẩm Thời Hi cụp mắt xuống, lấy bộ quần áo đơn giản trong vali ra, rửa mặt một chút rồi lên giường ngủ, anh cần phải điều chỉnh lại múi giờ.
-
Kể từ khi trở về nước, Thẩm Thời Hi luôn nghĩ đến nội dung cốt truyện trong nguyên tác.
Có lẽ là nghĩ quá nhiều, cộng thêm việc Thẩm Thời Hi không chú ý khi bật điều hòa, chỉ vài ngày sau anh đã bị ốm, sốt cao không lui.
Anh có chút mất sức, ngồi trên ghế sofa, lắng nghe cách đó không xa Thẩm Tùng đang gọi điện thoại, bên kia là Thời Văn.
Có vẻ như bà đang mắng Thẩm Tùng, ông phản bác: "Cái gì mà tôi không chăm sóc tốt cho con, 5 năm trước Tiểu Hi bị tai nạn xe hơi, sao bà không nói gì, bà còn không nói với tôi!"
Thẩm Thời Hi có chút bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Ba."
Thẩm Tùng vội vàng quay đầu lại, cẩn thận hỏi anh: "Con cần gì sao?"
"Con không cần gì cả, ba đưa điện thoại cho con, con nói chuyện với mẹ."
Thẩm Thời Mộc ngồi trên ghế sofa, một bên ôm nửa quả dưa hấu đã được ướp lạnh hơi mất tập trung, một bên nghe Thẩm Thời Hi gọi điện thoại.
"Không có chuyện gì lớn đâu mẹ, chỉ là bật điều hòa hơi quá thôi ạ."
"Vâng vâng, một mình mẹ ở bên đó phải tự chăm sóc mình thật tốt nha."
Giọng nói anh rất dễ nghe, đặc biệt là khi hạ giọng nói khẽ thì giống như lời thì thầm của người yêu, dịu dàng và quyến luyến.
Thẩm Thời Mộc đột nhiên có chút mất hồn, lại có chút ấm ức không rõ tên.
Khi Thẩm Thời Hi rời đi thì cậu ta đã 5 tuổi, là độ tuổi có ký ức rồi.
Cậu ta còn nhớ mình có một người anh trai.
Thỉnh thoảng cũng nhớ thương muốn gặp đối phương, nên sáu năm trước mới nằng nặc đòi đến nước F tìm Thẩm Thời Hi và mẹ.
Kết quả cuối cùng cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt và ghét bỏ của đối phương.
Thẩm Thời Mộc cảm thấy mình có hơi tức giận, nên mấy ngày nay cậu ta không mấy để ý đến Thẩm Thời Hi.
Nhưng Thẩm Thời Hi sao cũng có ý định không để ý đến cậu ta chứ? !
Rõ ràng đối với ba và mẹ đều rất dịu dàng.
Đang nghĩ ngợi thì đầu bị Thẩm Tùng đi tới vỗ một cái.
"Hôm kia con nhập học, một mình con đi được không? Ngày hôm đó ba có một cuộc họp quan trọng."
Chưa đợi con trai ông trả lời, Thẩm Tùng đã thở dài: "Thôi được rồi, con lơ là hậu đậu như vậy, chỉ sợ hôm đó đến lại xảy ra chuyện gì đó, lại còn hay quên trước quên sau."
Thẩm Thời Mộc có chút không phục, vừa định phản bác gì đó thì Thẩm Tùng đã nhìn về phía Thẩm Thời Hi vừa gọi điện thoại xong.
"Tiểu Hi, hôm kia con có thể đi cùng Tiểu Mộc đến báo danh không? Chỉ cần trông chừng nó làm thủ tục nhập học xong là được?"
Lời vừa dứt, Thẩm Thời Hi vô thức nhìn về phía Thẩm Thời Mộc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chàng trai trẻ có chút ngượng ngùng, tránh ánh mắt của anh.
Thẩm Thời Hi có chút do dự, phản ứng đầu tiên của anh là muốn từ chối.