Chương 5

Thẩm Thời Mộc tùy ý lười biếng, ngáp một cái thật to, sau đó bị Thẩm Tùng bên cạnh vỗ một cái.

"Ba, ba làm gì vậy!"

Thẩm Tùng có chút lo lắng, tay sờ sờ chỉnh lại cà vạt: "Con nói xem, hiện tại ba có tính là già hơn rất nhiều không?"

Thẩm Thời Mộc không nhịn được cười: "Năm đó khi anh hai rời đi, con mới 10 tuổi, đã qua 14 năm rồi, ba nói xem ba không tính là già đi sao?"

Vừa dứt lời, lại bị Thẩm Tùng đánh một cái.

Ngược lại sự mong đợi của Thẩm Tùng, thái độ Thẩm Thời Mộc không mấy lạc quan về việc trở về của người anh trai này.

Thẩm Tùng và Thời Văn sớm đã ly hôn, thời gian đầu Thời Văn đã đưa Thẩm Thời Hi sang Pháp.

Khi hai vợ chồng chia tay, lúc này huyên náo đến khó coi, hơn nữa cả hai đều là người mạnh mẽ, thời gian đầu đã không còn qua lại với nhau, vì thế nhiều năm nay, Thẩm Tùng chưa từng gặp lại đứa con trai cả của mình.

Nhưng cách đây 6 năm trước, Thẩm Thời Mộc đã gặp Thẩm Thời Hi một lần.

Lúc đó thiếu niên chỉ mới 18 tuổi, cơ thể rất gầy, gầy đến mức không mặc vừa áo phông, tóc dài che cả mắt, lúc nào cũng cúi đầu.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu ta, để lộ ra một đôi mắt đen láy nham hiểm lạnh lùng.

Bởi ánh mắt đó, năm đó vẻn vẹn 13 tuổi, Thẩm Thời Mộc còn từng có một thời gian dài luôn gặp ác mộng.

Trong sảnh sân bay, Thẩm Thời Mộc lắng nghe thông báo đón hành khách, nhìn dòng người đông đúc hối hả nhộn nhịp ùa ra ngoài, cậu ta thờ ơ nghĩ, không biết Thẩm Thời Hi bây giờ ra sao. . .

Ý nghĩ của cậu ta đột ngột bị cắt ngang, não như bị đơ, sũng sờ nhìn từ lối ra có một người thanh niên vừa quen vừa lạ bước đến.

Rõ ràng là cùng một dung mạo, Thẩm Thời Mộc lại có chút khó mà xác định.

Chỉ một cái liếc mắt, đã đủ để lật đổ toàn bộ hình ảnh vừa rồi trong đầu cậu ta, được thay thế bằng người hiện tại, người vẫn tỏa sáng giữa đám đông mặc dù đang mệt mỏi.

Anh thật sự là quá rạng rỡ, hơn nữa khí chất lại xuất chúng, đến nỗi khi đi tới đã thu hút ánh nhìn của một đám người qua đường.

Thẩm Thời Mộc đẩy Thẩm Tùng bên cạnh đang ngơ ngác: "Ba, năm đó ba và mẹ sinh hai đứa con có phải thiên vị không vậy?"

Tại sao Thẩm Thời Hi lại đẹp trai như vậy? Như thể mọi ưu điểm của ba mẹ đều tập trung vào anh.

Điều kỳ diệu hơn là trước đây, Thẩm Thời Mộc không hề có cảm giác như vậy.

Thẩm Tùng: ". . ."

Tay ngứa, hơi muốn đánh người.

Trên cánh tay thanh niên khoác một chiếc áo gió màu nhạt, tay kia đẩy một chiếc vali màu đen, nụ cười dịu dàng và trong sáng đi đến trước mặt họ:

"Ba, Tiểu Mộc?"

Thẩm Tùng nghe Thẩm Thời Hi gọi mình là ba, người đàn ông luôn quyết đoán trên thương trường lại hiếm khi lắp bắp: "À, Tiểu, Tiểu Hi?"

"Dạ, là con, chúng ta đã lâu không gặp rồi." Anh cười nói.

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của Thẩm Thời Hi từ từ chuyển sang trên người Thẩm Thời Mộc đang ở bên cạnh.

Đây là. . . nhân vật thụ chính sao?

Mặc dù khi anh xuyên không cũng đồng thời thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, nhưng lần cuối cùng nguyên chủ gặp em trai là sáu năm trước, lúc đó Thẩm Thời Mộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Vì vậy, sau khi Thẩm Thời Mộc trưởng thành, Thẩm Thời Hi cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

Hử? Nhân vật thụ chính?

To lớn như vậy sao?

Thân là một trong những nhân vật chính, ngoại hình của đối phương đương nhiên là không tệ.

Cậu ta mày kiếm mắt sáng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, không biết trước đó đã nói gì với Thẩm Tùng, trên mặt vẫn còn nụ cười, dáng vẻ vô cùng tươi sáng và cởi mở.

Thật ra ngũ quan của cậu ta có chút giống Thẩm Thời Hi, hai người đứng cạnh nhau là có thể thấy được mối quan hệ huyết thống.

Chỉ là đường nét khuôn mặt của cậu ta cứng cáp và sắc sảo hơn Thẩm Thời Hi rất nhiều.

Thẩm Thời Hi cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó lại nghĩ, anh không thể cứ rập khuôn như vậy được

À, đây là một thụ vạm vỡ.

Thẩm Thời Mộc cảm nhận được ánh mắt của đối phương dừng lại trên người mình, cơ thể vô thức căng thẳng.

Thẩm Tùng ở bên cạnh lén véo cậu ta một cái, cậu ta mới miễn cưỡng mở miệng:

". . . Anh."

Thẩm Thời Hi cười gật đầu: "Đi thôi."

Thẩm Tùng và Thẩm Thời Mộc vội vàng đuổi theo bước chân của anh đang đi ra ngoài, tài xế nhà họ Thẩm đang đợi bên cạnh chiếc xe.

Thấy mọi người đi ra, tài xế cung kính nhận lấy vali, Thẩm Thời Mộc tự giác ngồi lên ghế phụ, nhường ghế sau cho Thẩm Thời Hi và ông Thẩm.

Thẩm Tùng và Thẩm Thời Hi đã nhiều năm không gặp, nhất thời không biết nên tìm chủ đề gì để nói chuyện.

Thẩm Tùng vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến chuyện liên quan đến công việc của đối phương.

"Tiểu Hi này, con. . ."

Thẩm Tùng ngoảnh đầu lại, liền thấy con trai dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Cả người mệt mỏi.

Thẩm Tùng lập tức im bặt, trong xe lại yên tĩnh trở lại.