Chương 7

Bởi vì hôm đó là lần đầu tiên nhân vật công thụ chính gặp nhau, Thẩm Thời Hi biết cốt truyện trong nguyên tác, hơn nữa thân phận của anh trong sách cũng nhạy cảm.

Anh không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với nhân vật công chính.

Có lẽ vì anh im lặng hơi lâu, Thẩm Thời Mộc đã lên tiếng trước: "Một mình em đi cũng không sao, nếu anh không muốn thì thôi vậy."

Chàng trai trẻ vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc, trông như không thèm để ý, nhưng đôi mắt cụp xuống của chú chó con lại tràn đầy vẻ thất vọng.

Thẩm Thời Hi bất lực thở dài, có lẽ nhân vật "em trai" này trời sinh là để khắc anh.

"Đi, anh không nói không đi."

"Ồ." khóe miệng Thẩm Thời Mộc thẳng tấp, nhưng đuôi lông mày lại nhếch lên.

-

Đầu tháng 9 nhập học, bệnh tình của Thẩm Thời Hi cũng khá hơn.

Ánh nắng mùa hè chói chang, mang theo nhiệt độ bỏng rát.

Cả hai đều là những người có ngoại hình rất tốt, đi trên con đường trong khuôn viên trường tỷ lệ quay đầu rất cao.

Thẩm Thời Hi đã quen với những ánh nhìn như vậy, nên không mấy để ý.

Nhận chìa khóa xong, họ đến ký túc xá.

Đại học Q là một ngôi trường đại học trong nước có bề dày lịch sử, điều kiện ký túc xá ở đây không được coi là tốt, mang chút cảm giác cũ kỹ.

Mở cửa ra thì trong không khí có một mùi bụi bặm rất nồng.

Họ là những người đầu tiên đến ký túc xá.

Hôm nay nhiệt độ rất cao, mới đi một đoạn đường, Thẩm Thời Mộc đã đổ một thân mồ hôi.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Thời Hi, nhưng lại phát hiện đối phương trông vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái, sắc mặt rất trắng, chỉ có môi là đỏ.

Trông vẫn có vẻ ốm yếu.

Thẩm Thời Mộc cúi đầu lau sạch ghế, sau đó quay lại nhìn Thẩm Thời Hi, rồi vội vàng dời ánh mắt đi:

"Anh ngồi xuống nghĩ chút đi."

Thẩm Thời Hi liếc mắt nhìn toàn bộ căn phòng: "Cần anh giúp dọn dẹp cùng không?"

"Không cần, sức khỏe của anh như thế thì ngồi yên đi, đừng để ngất xỉu."

". . ."

Thẩm Thời Hi cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.

Anh là người không dễ đổ mồ hôi, nhưng không phải là không thấy nóng.

Anh tiện tay cầm tờ rơi vừa nhận được trên đường đi, nhẹ nhàng quạt gió.

Sau đó nhìn Thẩm Thời Mộc đi tới, đặt một lon cà phê đã mở nắp lên bàn.

"Đừng có mà chết khát đấy ."

Nói xong lại buồn bực cúi đầu bỏ đi.

Thẩm Thời Hi không nhịn được cười, tính cách gì mà khó chịu thế chứ?

"Cảm ơn."

Thẩm Thời Hi ngẩng đầu đánh giá ký túc xá này, một bên đưa tay ra với lấy cà phê trên bàn.

"Choang ——" một tiếng, Thẩm Thời Mộc nghe thấy tiếng động, vội vàng nhìn về phía bàn.

Chỉ thấy tay Thẩm Thời Hi đυ.ng đổ cà phê, anh nhanh tay nhanh mắt đỡ dậy, nhưng trên chiếc áo sơ mi trắng vẫn không thể tránh khỏi thấm một mảng dấu vết màu nâu.

"Chậc, sao anh trai lại hấp tấp thế. . ." Thẩm Thời Mộc lẩm bẩm trong miệng, nói được nửa câu, liền chạm phải ánh mắt vừa cười vừa không cười của Thẩm Thời Hi.

Mặc dù trên mặt Thẩm Thời Hi thường treo nụ cười, nhưng anh có dung nhan diễm lệ, nụ cười như không chạm đến đáy mắt.

Cho nên luôn mang theo chút lạnh lùng, tính công kích, khiến người ta không dám tùy tiện đối xử.

Ánh mắt đó chạm nhau, Thẩm Thời Mộc lập tức im bặt, trong lòng run sợ, ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi: "Anh. . ."

"Ừm." Thẩm Thời Hi thu hồi ánh mắt, giọng nói vẫn ôn hòa, "Đưa anh ít giấy, anh đi nhà vệ sinh lau sạch một chút."

"Hay là thay một bộ quần áo đi, em có quần áo mới."

Nghĩ đến việc cho dù có giặt thì cũng sẽ ướt sũng mặc rất khó chịu, Thẩm Thời Hi không từ chối, nhận lấy chiếc áo phông trắng mà Thẩm Thời Mộc đưa tới rồi bước vào nhà vệ sinh.

Thẩm Thời Hi vừa đưa tay cởi nút áo sơ mi của mình, vừa để đầu óc trống rỗng nhìn chính mình trong gương.

"Kẽo kẹt ——"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng động khiến Thẩm Thời Hi hoàn hồn, Thẩm Thời Mộc tìm anh có chuyện gì?

"Em. . ."

Vừa phát ra một âm ngắn, Thẩm Thời Hi lập tức im bặt, bởi vì anh nhìn thấy một khuôn mặt không tính là quá xa lạ nhưng lại là một khuôn mặt ngoài ý muốn.

Là lúc anh về nước, trên máy bay đã đυ.ng phải nam sinh kia.

Trình Chu Sách nhìn thấy người trong phòng, trong nháy mắt cả người hiếm khi sững sờ tại chỗ.

Cậu nắm chặt tay nắm cửa siết chặt trong vô thức, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Bây giờ đối phương dường như đang. . . thay quần áo.

Chiếc áo sơ mi trắng đã cởi được hơn nửa, sống lưng trắng lạnh, sạch sẽ không một tì vết, cột sống lõm vào theo động tác nhẹ nhàng, xương bướm khẽ động.

Vòng eo mềm mại, vừa mảnh vừa mỏng.

Đáng chú ý nhất là ở vị trí thắt lưng, có một hình xăm màu đỏ được phác học bằng những sợi chỉ mảnh, những đường nét bắt đầu từ hõm lưng kéo dài uốn lượn đến bên hông.

Như thể đang ôm lấy bên cạnh vùng eo.

Đầu óc Trình Chu Sách như bị chấn động mãnh liệt, nhất thời mất hết khả năng suy nghĩ.

Chưa kịp nhận ra hình xăm là hoa văn gì thì chiếc áo sơ mi trắng mỏng nhẹ nhàng lay động.

Người bên trong đã mặc lại chiếc áo sơ mi xộc xệch.

Trình Chu Sách ngẩng đầu, nhà vệ sinh của ký túc xá cũ kỹ, trong không khí còn lơ lửng những hạt bụi mịn.

Mọi thứ đều tối tăm mờ mịt, cảm giác như trời mưa dầm liên tục không ngớt.

Chỉ có người thanh niên bên trong mặc hờ hững chiếc áo sơ mi như một đóa hoa nở rộ.

Qua tấm gương mờ đυ.c bẩn thỉu, họ chạm mắt nhau.