Chương 3

8.

[Mình đi! Mình đi! Không có cát xê cũng đi!]

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của Hạ Hàn.

[A a a! Sắp được tham gia chương trình giải trí với Miên Miên rồi, thật vui quá đi!]

[Thật kích động, ngủ không nổi nữa rồi, ngày mai ghi hình mình nên mặc gì đây?]

[Âu phục?]

[Không được, quá nghiêm túc. Áo somi hoa?]

[Không được, quá dở hơi.]

...

Cứ như vậy, giọng nói hưng phấn quanh quẩn bên tai tôi khoảng gần hai tiếng.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy biết nhiều quá cũng không tốt.

[Không được, một giờ rồi, nên đi ngủ, nếu không ngày mai sắc mặt sẽ xấu. Nếu mình xấu đi Miên Miên chắc chắn sẽ chướng mắt với mình.]

Quá tốt rồi, cuối cùng anh cũng quyết định đi ngủ!

Tôi cũng có thể ngủ rồi!

Vẻ mặt tôi thả lỏng, nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt lại thì giọng nói của Hạ Hàn lại đột ngột vang lên:

[Trời ạ! Bây giờ mình sao mà ngủ được chứ! Không được, mình phải tìm stylist chọn cho mình một bộ thật đẹp mới được.]

[Haiz chuyện quan trọng nhất mà lại quên mất, mình phải đi cắt tóc đến ngang trán thôi, tốt nhất là có thể che được mắt!]

Sau đó, anh liền...

Đến phòng tạo hình!

Lúc một giờ sáng!

Tôi vừa buồn cười vừa tức giận.

Rất tốt, Hạ Hàn đã thành công khiến tôi cũng mất ngủ.

Bên tai tôi là tiếng lòng không ngừng lải nhải của Hạ Hàn, tôi rất khó tưởng tượng rằng một Hạ Hàn bình thường lạnh lùng lại có nội tâm phong phú đến vậy.

Suy nghĩ dừng lại, tôi không khỏi thắc mắc, vì sao Hạ Hàn lại thích mình?

Chẳng lẽ trước đó chúng tôi từng gặp nhau rồi?

Không kiềm chế được lòng hiếu kì trong lòng, tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin về Hạ Hàn.

Hạ Hàn chưa từng tham gia chương trình giải trí, bình luận trên mạng về anh phần lớn đều là đánh giá cao bề ngoài và năng lực diễn xuất của anh.

Tôi bắt đầu xem thông tin của Hạ Hàn trên Baidu.

Lí lịch đúng là rất tuyệt vời, anh có không ít tác phẩm nổi tiếng, giải thưởng lại càng nhiều hơn.

Hả? Chờ một chút.

Tốt nghiệp trường trung học Nguyên Thành số 3?

Vậy mà tôi và Hạ Hàn lại là bạn học với nhau!

Tôi mở QQ đã vứt xó từ lâu của mình, cố gắng tìm kiếm thông tin về Hạ Hàn trong các nhóm đã ngừng hoạt động từ lâu.

Đồng thời cũng bắt đầu lục lại kí ức thời trung học của mình.

Nhưng cho dù như thế nào tôi cũng không nhận ra Hạ Hàn.

9.

Nhờ có phúc của Hạ Hàn, ngày hôm sau tôi mang theo hai quầng thâm mắt đi ghi hình.

Phong cách hôm nay của anh hơi hướng Tây Âu.

Áo phông trắng kết hợp với quần jeans rách đầy cá tính, khoác ngoài là áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình, mang đến cho người mặc cảm giác lười biếng và chút gì đó bụi bặm của phong cách đường phố.

Đúng là đẹp trai có khác, anh có mặc rẻ rách trên người thì anh vẫn đẹp trai.

Tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mình, có chút oán trách nhìn anh.

[Hu... Làm sao mình lại có cảm giác Miên Miên đang trừng mắt với mình vậy, do mình mặc lạ quá sao?]

[Mình đã nói cắt tóc ngang trán để mình tiện nhìn lén là được rồi, ai ngờ họ lại cho mình ăn mặc lòe loẹt như thế này.]

Hả?

Cắt tóc ngang trán vì muốn nhìn trộm?

Lúc này tôi mới chú ý mái tóc đen của Hạ Hàn đã được nhuộm nâu, phần tóc trước trán hơi uốn lên trên lông mày, vuốt nhẹ là có thể che mắt.

[Mình nhìn lén một cái, ha ha, Miên Miên không phát hiện thật!]

[Mình lại nhìn lén thêm cái nữa, hu hu... Miên Miên nhìn thấy rồi.]

Đến lần thứ mười nhìn lén không chút kiêng dè của Hạ Hàn, tôi bỗng nhiên nhìn về phía anh, thành công nhìn thẳng vào đôi mắt dưới lớp tóc ngang trán kia của anh.

Anh bối rối dời mắt, mất tự nhiên vuốt vuốt phần tóc cắt đến ngang trán của mình, có ý muốn che mắt trốn tránh sự thật bản thân đã bị phát hiện.

[A a a, làm sao bây giờ? Bị phát hiện rồi!]

[Xem ra vẫn không thể quá manh động được.]

Tôi không kìm được mà cười khẽ một tiếng, sao tôi cảm thấy Hạ Hàn đáng yêu thế nhỉ?

10.

Chương trình ""Bạn chọn kịch bản, tôi sẽ diễn"" quay quá trình quay một bộ phim của các diễn viên, chương trình sẽ quay lại quá trình quay phim thực tế của họ, sau đó l*иg ghép lại thành một bộ phim.

Khách quý tham gia chương trình ngoài bốn người ra còn có một người mới tham gia.

Kịch bản của mùa này là một bộ phim cổ trang tên ""Mưu tâm"".

Công nguyên năm 945, tướng lĩnh Diệp Hoài Đình của Nam Triều dẫn hai mươi vạn binh sĩ đến xin hàng, đến lúc này, Bắc Lương đã thành công xâm chiếm Nam Triều.

Nước mất nhà tan, công chúa Nam Triều, Nam Cung Nguyệt ngụy trang thành thiên kim Giang Nguyệt của tri phủ Thông Châu nước Bắc Lương, bị hoàng đế Lý Cảnh nước Bắc Lương đưa đến hậu cung, sủng ái nâng lên làm quý phi.

Nam Cung Nguyệt muốn mượn tay Lý Cảnh để tìm phản quốc Diệp Hoài Đình, nàng muốn tự tay đâm c.hết phản đồ, sau đó ám sát Lý Cảnh để báo thù rửa hận.

Toàn bộ kịch bản đều xoay quanh chuyện này.

Nhân vật chính có bốn người:

Công chúa Nam Triều/quý phi: Nam Cung Nguyệt/Giang Nguyệt

Hoàng đế Bắc Lương: Lý Cảnh

Hoàng hậu Bắc Lương: Thẩm Hoàn

Tướng quân Nam Triều: Diệp Hoài Đình

""Tất cả mọi người đều đọc kịch bản rồi, tôi tin ai cũng đều có vai diễn bản thân mong muốn."" Đạo diễn híp mắt cười nhìn chúng tôi, cố làm ra vẻ thần bí nói.

""Đúng đúng! Đạo diễn, tôi có thể diễn nhân vật Nam Cung Nguyệt này không? Tôi rất thích nhân vật công chúa mất nước này!"" Kiều Vân Ý gật đầu nói, vẻ mặt mong đợi nhìn đạo diễn.

Phần diễn của Nam Cung Nguyệt rất nhiều, là nữ chính là chuyện đương nhiên.

Đạo diễn không nói gì, sắc mặt không được tốt lắm.

""Anh Hạ Hàn, như vậy đi, em diễn Nam Cung Nguyệt, anh diễn hoàng đế Bắc Lương được không?""

""Lần trước quay tiểu sư muội và đại sư huynh không thể ở bên nhau, em tiếc nuối rất lâu đó! Lần này có cơ hội quay chung với nhau, chúng ta cùng diễn một đôi được không?""

Kiều Vân Ý chớp mắt với Hạ Hàn, dáng vẻ đáng yêu khiến người khác khó có thể từ chối.

[Ai muốn diễn đôi với cô chứ, cách tôi xa ra chút, tôi muốn diễn với Miên Miên của tôi.]

[Chớp cái gì mà chớp, mắt không tốt thì đến bệnh viện đi, đừng có lây cho tôi.]

Hạ Hàn thầm lùi ra sau, vẻ mặt không thay đổi nói: ""Gọi tôi Hạ Hàn là được rồi, còn nữa, tôi là con một.""

""Cái gì?"" Lúc đầu Kiều Vân Ý còn hơi thắc mắc, sau khi kịp phản ứng, cô ta cắn môi uất ức, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hàn chứa hơi nước.

Hạ Hàn thấy vậy thì đứng lên đi ra chỗ khác, anh đứng ở nơi gần nhất, cũng chính là bên tay phải tôi.

[A! Mình lén đứng cạnh Miên Miên được rồi!]

Cư dân mạng:

[Tôi cười chớt mất, Hạ Hàn đúng là thẳng nam. Nhưng mà tôi thích, tôi ngứa mắt nhất chính là dáng vẻ trà xanh của Kiều Vân Ý.]

[Lầu trên nói quá rồi, không phải Kiều Vân Ý chỉ nói chuyện nũng nịu một chút thôi sao?]

[Như thế còn không phải trà sao? Vừa mở miệng ra đã đòi diễn Nam Cung Nguyệt, lại còn muốn diễn cp với Hạ Hàn, ai không biết Nam Cung Nguyệt là nữ chính chứ? Có ai không biết Hạ Hàn là người hot nhất ở đây không?]

[Đừng ồn ào ảnh hưởng đến việc tôi gặm cp nữa. Chời quơi, Hạ Hàn lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Lương Miên kìa! Tôi gặm cái này cả năm cũng được đấy! Vợ chồng Hàn Lương lên thuyền!]

[Lầu trên đừng gặm đường giả nữa, cái gì cũng gặm chỉ tổ tội bạn thôi.]

...

Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, đạo diễn cũng không tiếp tục diễn nét huyền bí của mình nữa:

""Nhân vật lần này mọi người phải tự cố gắng, chúng tôi sẽ đưa ra bốn câu thơ khác nhau, chỉ đưa nửa câu đầu, nửa câu sau các bạn sẽ phải tự hoàn thành. Mỗi câu thơ đều đại diện cho một nhân vật khác nhau, ai đáp đúng câu nào sẽ diễn vai đấy, người tới trước có lợi trước nha.""

""Không phải chứ đạo diễn, ông làm thế này là làm khó học tra như tôi rồi!"" Đạo diễn vừa dứt lời, Tống Viễn Châu đã không nhịn được mà cằn nhằn.

""Không sao, đều là những câu mọi người biết."" Đạo diễn cười trấn an chúng tôi.

Tôi nhìn màn hình nhỏ, đúng là những câu thơ đã từng học thời cấp 3.

(1) Tri bất khả hồ sậu đắc, thác di hưởng ư bi phong.

(2) Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.

(3) Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.

(4) Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học.

Tống Viễn Châu là người phản ứng nhanh nhất, cậu ấy cướp được câu thơ thứ tư, hơi kiêu ngạo nâng đầu lên: ""Tôi vẫn biết bốn câu của Hoành Cừ đấy.""

""Chính xác, Tống Viễn Châu đóng vai tướng quân Nam Triều Diệp Hoài Đình.""

""Chính xác, Kiều Vân Ý đóng vai hoàng hậu Bắc Lương Thẩm Hoàn.""

Kiều Vân Ý vừa mới trả lời đúng câu thứ ba, cô ta không thể lấy được vai mình mong muốn nên nụ cười có hơi miễn cưỡng.

""Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn."" Hạ Hàn không nhanh không chậm trả lời câu thứ ba, nhận được vai hoàng đế Bắc Lương Lý Cảnh.

Xem ra câu đầu tiên là vai Nam Cung Nguyệt.

""Chị Lương Miên, không sao, nếu như chị không trả lời được thì em có thể đổi vai với chị."" Kiều Vân Ý ra vẻ khôn khéo hiểu lòng người nhìn tôi, ánh mắt lại đang chế giễu cười nhạo trên nỗi đau của người khác.

[Kiều Kiều quá lương thiện rồi!]

[Lương thiện cái nồi! Ý của Kiều Vân Ý là muốn đổi vai diễn Nam Cung Nguyệt kia thì đúng hơn!]

[Chẳng lẽ ngay cả ""Xích Bích Phú"" mà Lương Miên cũng không biết sao?]

[Không biết không phải là chuyện bình thường sao? Hôm nay tôi bị giáo viên văn hỏi nhưng cũng không trả lời được. Hu hu hu...]

[Thật ra tôi rất thích câu thơ này! ""Mỗi lần không thể đạt được điều mình muốn, tôi đều hóa nuối tiếc thành tiếng sáo, thả bi thương vào trong gió thu"".]

[Tiếc nuối mới là bài hát chính trong cuộc sống! Tuổi nhỏ không biết hài lòng với mọi thứ, lúc nhìn lại mới phát hiện bản thân đã trải qua những chuyện đó rồi.]

[Không, tan vỡ mới đúng!]

""Tri bất khả hồ sậu đắc, thác di hưởng ư bi phong.""

Lúc tôi đọc lên câu thơ này, tôi đột nhiên phát hiện hoàn cảnh của tôi và câu thơ này giống nhau đến mức nào.

Tôi quá nóng lòng muốn thành công, biết rõ không thể một lần là làm được nhưng vẫn muốn tra tấn chèn ép bản thân mình.

""Tốt, chúc mừng Lương Miên nhận được vai Nam Cung Nguyệt cuối cùng! Được rồi, bắt đầu diễn tập!""

Lúc tôi đang ngẩn người, tiếng lòng quen thuộc của Hạ Hàn lại xuất hiện.

[Yes! Kế hoạch thành công!]

?

Kế hoạch gì?

--------------------

Giải thích về bốn câu thơ trên:

(1) Mỗi lần không thể đạt được điều mình muốn, tôi đều hóa nuối tiếc thành tiếng sáo, thả bi thương vào trong gió thu: câu thơ thuộc bài ""Tiền Xích Bích Phú"" của Tô Thức

(2) Đã để trôi qua lúc mặt trời mọc ở phương đông, nhưng khi bóng lặn khóm tang du, phải đâu đã muộn: câu thơ thuộc bài ""Đằng Vương Các tự"" của Vương Bột

(3) Hai mối tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm: câu thơ thuộc bài ""Thước kiều tiên"" của Tần Quán

(4) Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình: bốn câu danh ngôn của Hoàng Cừ

11.

(*) phần này các ngôi sẽ hơi lẫn lộn do nam nữ chính đóng phim cổ trang, mình sẽ điều chỉnh ngôi ba cũng như ngôi nhất để hợp với tình huống trong truyện nha

Sau khi đọc kịch bản tôi mới phát hiện nhân vật Nam Cung Nguyệt này có ba cảnh hôn với Lý Cảnh, mỗi cảnh hôn đều là điểm nhấn thúc đẩy kịch bản.

Nói cách khác, tôi và Hạ Hàn phải quay ba cảnh hôn, mà tôi thấy tiêu chuẩn của hai cảnh sau cũng không thấp.

Nam Cung Nguyệt lấy thân phận Giang Nguyệt vào cung, được phong làm quý phi, độc chiếm thịnh sủng.

Nam Cung Nguyệt biết Lý Cảnh lợi dụng mình làm khiên chắn, phòng ngừa đại thần tiền triều đem nữ nhi mình nhét vào hậu cung để củng cố thế lực.

Cảnh cần quay hôm nay là cảnh đại thần yêu cầu phế yêu phi, Nam Cung Nguyệt ngồi trên đùi Lý Cảnh đút nho cho hắn.

Nam Cung Nguyệt chủ động hôn Ly Cảnh, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng yêu phi này.

Lúc đó Lý Cảnh bắt đầu động lòng, muốn diễn thành thật.

[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...]

[Sắp quay cảnh hôn với Miên Miên rồi, làm sao bây giờ? Mình vừa kích động vừa sợ...]

Tiếng lòng phong phú của Hạ Hàn lại hoạt động khiến tôi vô cùng lo lắng anh có nhập được vai không.

Sau đó tôi mới phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, ảnh đế chính là ảnh đế.

Hạ Hàn giây trước còn đang tránh ánh mắt của tôi, đạo diễn vừa hô bắt đầu, ánh mắt anh đã trở nên sắc bén, biến thành đế vương trẻ tuổi không giận tự uy.

Lại bộ thượng thư Hạ Lãng liên hợp với đại thần trong triều tố cáo yêu phi là ta, yêu cầu đày ta vào lãnh cung.

Trong tay người này nắm không ít quyền lực, kết bè kết phái, Lý Cảnh vẫn luôn muốn tìm cơ hội diệt trừ người này.

""Ái khanh nói Nguyệt quý phi là yêu phi, vậy trẫm là gì? Hôn quân sao?"" Khóe môi hắn mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

""Bệ hạ bớt giận."" Ta ngồi trên đùi Lý Cảnh, cầm một quả nho tròn trịa đặt lên môi hắn nhưng không đưa vào, chỉ lăn qua lăn lại trên môi hắn, nhìn mặt hắn cười xấu xa.

""Bệ hạ, lão thần không dám. Chỉ là nàng ta mê hoặc thánh tâm, thật sự không thể giữ lại được!""

""Ồ, Hạ đại nhân nói ta mê hoặc thánh tâm, nhưng tiểu nữ rõ ràng có làm gì đâu?""

""Cái gì gọi là mê hoặc thánh tâm?""

""Là thế này sao?""

Giọng nói ta quyến rũ, ta đút nho vào miệng Lý Cảnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hắn.

""Hay là như vậy?""

Ta hơi cúi người in dấu son lên môi Lý Cảnh, nhẹ nhàng ép xuống mới để lại vết, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn.

Ánh mắt Lý Cảnh như sâu hơn, hắn vừa ôm ta sang bên cạnh vừa nói: ""Nghe lời.""

Hắn nhìn về phía Hạ Lãng, ánh mắt mang theo sự dò xét: ""Trẫm muốn đi hướng đông, ngươi lập tức muốn tới hướng tây, ngay cả đại thần trong triều cũng đều muốn đi về hướng tây với ngươi. Bây giờ ta mới biết Bắc Lương này chỉ cần Hạ đại nhân lên tiếng là được.""

Lý Cảnh nói lời này vì muốn nhìn xem tay Hạ Lãng đã vươn xa đến mức nào, cho dù lão ta không c.hết thì cũng sẽ bị lột da.

Hạ Lãng bị dọa đến mức mồ hôi tuôn ra như tắm, luôn miệng nói lão thần không dám.

Hắn không kiên nhẫn phất tay để người đưa lão ta đi.

Hạ Lãng, người có công lớn nhất trong việc đưa quân đi đánh Nam Triều.

Cái mạng này của ngươi nên đi xuống chuộc tội với dân chúng c.hết oan của Nam Triều và phụ hoàng ta đi!

Ta cười lạnh trong lòng.

Ta xoay người rời đi, yêu thương trên khuôn mặt biến mất không còn sót lại gì, ánh mắt ngoan độc, dùng y phục hoa lệ trên người mạnh mẽ xoa môi.

""Cắt!""

""Quá tốt! Một lần đã đạt!"" Đạo diễn không kiềm chế được ngữ khí hưng phấn của mình.

[Hu hu... Môi Miên Miên thật mềm, thật muốn hôn...]

Tôi cạn lời nhìn Hạ Hàn, chỉ thấy sắc mặt anh không chút thay đổi, vẻ mặt còn rất vô tôi.

Ha... Tôi cảm thấy anh đang phạm tội, nhưng tôi lại không có bằng chứng.