Chương 9: Xem mắt (2)

Đến một tuần sau, Án Hồi Ôn gần như bấm tay tính từng ngày một, chẳng vẽ được bao nhiêu nét đã lặng lẽ đi đến tủ quần áo.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn, mẹ từ trong phòng đi ra vẫn là không yên tâm vừa chỉnh cái mũ trắng trên đầu cô vừa nói: “Hay là để dì Lưu đổi ngày khác hai nhà cùng ăn cơm được không?”

Vậy phải đợi thêm mấy ngày nữa, Án Hồi Ôn vội vàng lắc đầu nhẹ: “À, không sao đâu ạ.”

Quân nhân, không phải đều có khí chất nổi trội sao?

Hơn nữa cô đã gặp qua anh hai lần rồi.

Bọn họ tuần trước đã gặp mặt nhau rồi, cho nên anh có phải sẽ rất kinh ngạc không?

Đợi lát nữa, cô có cần phải giới thiệu bản thân mình không?

Làm sao mà những câu đã nghĩ ra trước ở nhà bây giờ lại ngại ngùng không nói được.

Nghĩ như vậy, Án Hồi Ôn co tay thành nắm đấm đưa lên mặt ấn xoa, đang thất thần, ngón tay ở đối diện đột nhiên gõ lên mặt bàn trước mặt cô.

“Hả?” Án Hồi Ôn ngẩng mặt lên.

Lục Sơ Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nóng lắm sao? Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh chỉ: có nước chanh kìa. Án Hồi Ôn vội vàng rót một ly thủy tinh lớn, run run ngậm miệng ly.

Vừa ngậm, ánh mắt cô vừa nhìn thấp thoáng lên người anh, trùng hợp ánh mắt anh ở đối diện nhìn qua chạm vào ánh mắt cô.

Anh thật sự lười xem thực đơn liền nói: “Giống cô ấy.”

“Đợi đã, cái đó, cái đó,… Án Hồi Ôn nhìn người phục vụ một cái, lấy thực đơn che bên mặt, giọng nói dần dần trở nên nhỏ đi nói với anh: “Có thể anh sẽ không ăn no đó, hơn nữa lỡ như không thích ăn thì sao?”

Lục Sơ Dương tỏ vẻ không sao cả.

Ăn cái gì mà không phải ăn, trước sự sống còn nơi hoang dã, thịt rắn sống còn có thể bỏ vào bụng nữa là.

Lúc vẫn đang đợi đồ ăn, công việc của Lục Sơ Dương vẫn chưa xong, Án Hồi Ôn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa không kiếm được việc gì để làm. cô đếm nhẩm trong đầu đến 20, cô lặng lẽ với lấy một tờ khăn giấy bên trái mở ra dùng bút bi đen âm thầm vẽ lên.

Vẽ một hồi dần hiện ra hai chú chó tai dài đứng trên nền tuyết ngắm cực quang, đây là hai nhân vật chính trong quyển truyện tranh [Trên cuộc hành trình] của cô.

Cô nghĩ lại, lại tiện tay thêm trái tim trên đầu bọn nó.

“Cô gái.” đột nhiên một giọng nói đều đều khiến Án Hồi Ôn giật mình, cô theo quán tính nắm tờ giấy vào lòng bàn tay, ngước mắt lên nhìn thì thấy Lục Sơ Dương đã kết thúc cuộc điện thoại, bỏ điện thoại vào túi quần.

Trong lòng Án Hồi Ôn rơi hai hàng nước mắt, cô chột dạ là vì cái gì chứ?

Lục Sơ Dương nhất thời quên cô là họa sĩ, buộc miệng hỏi: “Họa sĩ?”

Cô: “Um…tôi là họa sĩ truyện tranh.”

Quả nhiên là nghề nghiệp rất ít nữ, Lục Sơ Dương gật đầu cũng không để ý nhiều.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên chân: “Ngạc nhiên không?”

Án Hồi Ôn nhất thời không không kịp phản ứng.

Cái gì ngạc nhiên không?

Là nhìn thấy anh ngạc nhiên không hả?

Đương nhiên là không ngạc nhiên, cô đã sớm biết anh hơn nữa còn chuẩn bị rất lâu.

Đúng lúc Án Hồi Ôn tính nói lại lần nữa thì Lục Sơ Dương thấy cô suy nghĩ rất lâu, dứt khoát đổi sang cách hỏi khác: “Biết là tôi không?”

Cô căng thẳng: “Biết…”

“Tự nguyện đến hả?”

Án Hồi Ôn bị nói trúng suy nghĩ: “À?”

Cái này…

Lần đầu tiên có nên nói thẳng ra với anh không? nói với anh, bởi vì biết là anh nên mới tự nguyện đến.

Tay của cô đặt bên chân níu vải sofa, lòng thấp thỏm.

“Cho nên là người nhà bảo cô đến đây?” Lục Sơ Dương kết luận, còn khéo léo đổi chữ ép thành chữ bảo. Anh cảm thấy cô gái nhà này bị bắt đi ăn bữa cơm, da mặt cô mỏng là đương nhiên. Anh cũng không quá đáng cứ phối hợp ăn một bữa cơm thôi.

Án Hồi Ôn sau một hồi ngẩn ngơ thì nhỏ giọng thì thầm: “Cũng không tính là vậy.”

Vừa lúc thức ăn được bưng lên, Lục Sơ Dương đưa mắt nhìn đĩa thức ăn ít nheo một ngụm là anh có thể ăn hết nó, anh không đυ.ng đến, trong đầu Án Hồi Ôn rơi cành cạch nói ra điều không nên nói rồi, cô nhẹ giọng hỏi: “Các anh bình thường làm cái gì?”

“Đánh úp, trừ bạo, chống lại các vụ cướp, bắt cóc,…” Lục Sơ Dương lướt qua ánh mắt thích thú mong đợi của cô.

Hả? Án Hồi Ôn phút chốc liên tưởng giống như lọt xuống hố sâu.

Anh nhướng mày nhìn vẻ mặt của cô rồi nói tiếp: “Mai phục, lùng bắt trên rừng núi, giải quyết các vụ khủng bố,…”

Lòng cô thấy khó chịu.

Vất vả như vậy, chẳng trách có bọn họ ở đây thì vô cùng an toàn. cô thầm cảm thấy xót xa, không kìm được chọt chọt đồ ăn trong đĩa, muốn biết nên hỏi: “Vậy lúc không có nhiệm vụ thì sao?”

“Lúc không có nhiệm vụ?” hình như Lục Sơ Dương đang cười.

Án Hồi Ôn mở to mắt, cho nên thế nào, là thấy không tiện nói hả?

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Kéo lên núi, mỗi lần đều thao luyện mười mấy tiếng đồng hồ.”

Cô:…

Đĩa bị cô chọc kêu “lạch cạch” một tiếng, Án Hồi Ôn cảm thấy tim mình như vỡ vụn.

Lục Sơ Dương vẫn cười từ tốn: “Sao lại không hỏi nữa?”

Cô: Thì là không muốn hỏi nữa. =_=

Sau một lúc, Án Hồi Ôn nghĩ nghĩ, giơ tay lên: “Câu hỏi cuối cùng.”

Anh: “Nói.”

“Anh có bạn gái chưa?”