Chương 8: Xem mắt (1)

Đến một tuần sau, Án Hồi Ôn gần như bấm tay tính từng ngày một, chẳng vẽ được bao nhiêu nét đã lặng lẽ đi đến tủ quần áo.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn, mẹ từ trong phòng đi ra vẫn là không yên tâm vừa chỉnh cái mũ trắng trên đầu cô vừa nói: “Hay là để dì Lưu đổi ngày khác hai nhà cùng ăn cơm được không?”

Vậy phải đợi thêm mấy ngày nữa, Án Hồi Ôn vội vàng lắc đầu nhẹ: “À, không sao đâu ạ.”

Quân nhân, không phải đều có khí chất nổi trội sao?

Hơn nữa cô đã gặp qua anh hai lần rồi.

Nhớ về hai lần này tim Án Hồi Ôn liền đập loạn nhịp, cô chào tạm biệt mẹ, vui vẻ chạy ra lái xe đi, cuối cùng đến bãi đậu xe trước cửa nhà hàng thì đã gần 12 giờ trưa.

Địa chỉ dì Lưu gửi cho cô là một trung tâm thương mại đông đúc, Án Hồi Ôn trượt cửa kính xe xuống, tìm một chỗ đỗ xe trong bãi xe chật kín. số người đợi trước cửa nhà hàng để tìm bãi chỗ đỗ xe giống như cô cũng không ít, cô đành phải đạp nhẹ phanh nhích từng chút một。

Rồi những chiếc xe phía nhau bắt đầu ấn còi không ngừng.

Án Hồi Ôn dơ tay nhìn đồng hồ.

Đã là 11 giờ 52 phút rồi.

Thế là một cô gái xinh đẹp đang một mình bối rối nhìn xung quanh, cách cô không xa có một chàng trai nhìn thấy liền mỉm cười đi đến chào hỏi cô: “Cô gái ơi, cần giúp đỡ không? Tôi biết phía trước có chỗ đỗ xe.”

Nhưng tâm trí Án Hồi Ôn hoàn toàn không để tâm đến.

Chỉ nghĩ làm sao để đừng trễ.

Có phải anh đã đến rồi không?

Vẫn chưa nhận được điện thoại của anh.

Khoan đã, phía trước có xe muốn đi ra.

Chàng trai thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô thế là anh ta chống tay lên xe và tiếp tục mỉm cười nhắc nhở cô: “Có cần tôi đưa cô đến phía trước không?”

“Hả? Cái gì?” Án Hồi Ôn ngẩng đầu hỏi, không nghe rõ anh ta nói gì.

Chàng trai kiên nhẫn: “Tôi đưa cô đến phía trước được không?”

“Tôi không phải đi lên phía trước.”

Chàng trai không thể thể hiện mình được: …

Lúc này tầm mắt của Án Hồi Ôn bất giác lướt qua vai chàng trai đó, trong mắt xuất hiện một chiếc xe việt dã quân đội màu xanh sắp từ vị trái đỗ xe lái ra.

Chàng trai liếʍ môi, nhép miệng thì đột nhiên thấy Án Hồi Ôn đang cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt to cong cong lại.

Sắp có trò hay để xem à? Anh ta nhíu mày.

Nhưng ai biết được Án Hồi Ôn không quan tâm điều gì chỉ nhìn chằm chằm cái ô đỗ xe từ từ trống không, cô hồi hộp cầm vô lăng, chiếc xe việt dã quân đội màu xanh khí phách lái ra, kế đến cô nhanh chóng lái ngược vào.

Tốc độ vừa phải, giống như cố ý nhường cho cô chỗ đỗ xe này.

Hai bên chiếc xe con bọ màu trắng sữa của Án Hồi Ôn vẫn còn dư khoảng trống nhiều, cô bước xuống xe, đóng balo sau lưng lại, vừa nhìn đồng hồ vừa chạy về hướng cửa nhà hàng.

Chàng trai kia ngơ ngác tuyệt vọng:…

Anh ta giận dữ đập vào đuôi xe một cái đã không thấy bóng dáng đâu, chiếc xe việt dã xanh vừa lái ra lượn xung quanh hai vòng sau đó mới kiếm được một chỗ đậu xe trống tính ra cũng gần với nhà hàng.

Sau khi xe dừng lại, chàng trung úy cảnh sát vũ trang mặc thường phục trong xe cong miệng cười: “Chao ôi, tôi nhanh trí không?”

“Nhanh trí.”

Án Hồi Ôn chạy lên mười mấy bậc thềm lên đến tầng hai nhà hàng, trước cửa tầng hai là một cây cầu nhỏ nước chảy róc rách. Cô còn cho rằng bên trong sẽ chật kín đông người, nhưng cô lại không ngờ khung cảnh trong đây vô cùng thanh nhã, cả khung cửa sổ lớn từ sàn đến trần rất sáng, thậm trí giữa các bàn còn có vách ngăn cây xanh cao gần bằng với người.

Cô vừa nhìn là đã tìm thấy Lục Sơ Dương.

Khí chất của anh thật sự quá nổi bật, gương mặt rất đẹp trai, sự mạnh mẽ của một quân nhân còn hiện rõ trên mặt, nhưng hôm nay sự mạnh mẽ này đã bị dịu bớt bởi chiếc áo len nhã nhặn màu xám anh đang mặc.

Cũng đúng lúc này Lục Sơ Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, có điều anh đang gọi điện thoại, thế là vẫy tay kêu cô qua đó ngồi. Án Hồi Ôn cũng không hề dè dặt chạy hai ba bước đã đến đó.

Anh hất cầm chỉ đối diện ý: Ngồi

Án Hồi Ôn cúi người ngồi xuống.

Anh lại chỉ vào cái điện thoại đang dán bên tai mình.

Án Hồi Ôn gật đầu, đã biết.

Cô ngồi im lặng trên ghế sofa màu trắng đợi, bây giờ có thể nghe thấy giọng điệu anh nói chuyện điện thoại, trầm trầm thấp thấp là đang nói chuyện công việc, cô chống hai tay lên cằm, nhìn xuống chiếc khăn anh màu đỏ được gấp thành hình hoa baby, nhìn qua khăn ăn là tay anh.

Cứ nhìn là Án Hồi Ôn trở nên căng thẳng mà hễ căng thẳng là mặt liền nóng lên.