Chương 18: Phải tỏ tình (2)

“Vẽ cái gì ấy? là kiểu tư tưởng trừu tượng sao?” Cậu ta vẫn rất hiếu kỳ.

“Không phải cái đó.” Án Hồi Ôn nghĩ nghĩ, rất nhanh đưa tay rút từ balo ra một bản thảo, đưa cho cậu ta xem: “Đây là hai chú chó, chúng là nhân vật chính của tập truyện,..thật ra nói đơn giản một chút thì là những cảm nhận và lĩnh ngộ về cuộc hành trình.”l

Lâm Tại Ngôn rối rắm một hồi: “Đây là chó?” rõ ràng chỉ là 2 chân, 2 tay, mặc âu phục mang giày da và mặc váy, cậu ta từ bỏ tìm kiếm từ ngữ trong đầu để miêu tả hai nhân vật chính này.

Thế là, khóe miệng Lâm Tại Ngôn cong lên bắt đầu trêu đùa: “Có phải vẽ chị và đội trưởng không? có điều đội trưởng của chúng tôi thích nhất là mặc quân phục rằn ri đó.”

Lúc này, Án Hồi Ôn đã khôn ngoan hơn, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Hả, không phải, tuyệt đối không phải.”

Lâm Tại Ngôn cười haha: “Đừng căng thẳng.”

Án Hồi Ôn bị nói trúng tim đen:….

Vừa lúc đó, Lục Sơ Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt thờ ơ chuyển đến tấm hình đó, ánh mắt của anh dừng lại, sau đó chuyển đến gương mặt trắng trẻo của Án Hồi Ôn.

Sau khi so sánh, anh phát hiện đều là bản tính trẻ con như nhau.

Vừa xoay lại, trong tầm mắt anh là đôi mắt đang mong chờ của Án Hồi Ôn…sau đó Lục Sơ Dương hất cằm để chỉ bức tranh, nói ra một lời bình duy nhất mà anh có thể nghĩ ra trong đầu: “Phối màu tốt đó, rất ấm áp.”

Án Hồi Ôn giương to mắt lên, muốn nói gì cũng quên luôn.

Rồi nhìn thấy anh tựa lại vào ghế, lấy tấm bản đồ ra lại bắt đầu suy tư. cô mới lấy lại tinh thần nhỏ giọng thăm dò anh: Nếu như anh cảm thấy đẹp tôi có thể vẽ một bức khác mặc quân phục rằn ri cho anh.”

“…”

Thế là, xéo xéo phía sau vang lên tiếng cười nhỏ, rồi tiếng cười ôn hòa đó ngừng vang lên: “Vậy cô biết chụp ảnh không? Tôi nhìn thấy cô có tất cả dụng cụ chụp ảnh.”

Ơ? Người này nhã nhặn như vậy, anh ta cũng là đội viên đội đặc chiến sao?

Án Hồi Ôn quay đầu lại nhìn, vừa tính mở miệng trả lời.

Không ngờ Lâm Tại Ngôn vỗ vai người đó một cái cướp lời giới thiệu: “Giang Châu người cộng sự sinh tử của em, tính tình vô cùng dịu dàng. Đúng rồi, cậu ấy muốn học nhϊếp ảnh để chụp hình cho vợ sắp cưới của em.”

“Chào chị.” Giang Tô mỉm cười.

Án Hồi Ôn nhanh chóng trả lời: “A, chào cậu, chào cậu.”

“Có thể nói cho em biết số hiệu của những công cụ này của chị không?” Giang Châu vẫn cười hỏi.

“Đương nhiên là được cậu đợi một chút.” cô gật đầu, sau đó cần tìm giấy trong ba lô, số hiệu rất dài, dụng cụ lại nhiều, phải viết ra mới được.

Giang Châu nói không cần, cậu ấy gõ gõ ngón trỏ lên trán. Án Hồi Ôn mới hiểu ra, nhớ mấy cái này đối với bọn họ quá đơn giản, căn bản không cần làm việc thừa thãi là dùng bút để ghi nhớ.

Cô nghiêm túc nhớ lại, từng câu từng chữ từ từ đọc ra một chuỗi chữ cái và số liệu dài.

“Ở đâu có thể mua đủ hết?” Giang Châu lớn lên ở miền Nam, từ hồi gia nhập đội đặc chiến mới chính thức bước chân đến miền Bắc. Ngoại trừ ra ngoài làm nhiệm vụ, số liền cậu ta rời khỏi căn cứ đặc chiến chỉ đếm hết một bàn tay.

Án Hồi Ôn lại càng cố gắng nhớ lại, chỉ cho cậu ấy địa chỉ bán dụng cụ lớn nhất thành phố.

Giang Châu ghi nhớ lại, tiếp đó, cậu ấy hỏi về phía trước một cách đáng thương: “Đội trưởng, thả cho em nghỉ nha.” có điều mặt của cậu ấy quá dịu dàng nên hiệu quả của việc tỏ ra đáng thương không cao mấy.

“Không nghỉ.” Lục Sơ Dương bận đến không thèm ngước mắt lên, dứt khoát ném cho cậu ấy hai chữ ngắn gọn.

“Đội trưởng.” Giang Châu lại năn nỉ, “Phải chụp ảnh cho vợ sắp cưới đó ạ.”

“Đừng gọi đội trưởng.” Lục Sơ Dương quay đầu lại: “Kêu cái gì cũng đều vô dụng.” Thành phố sắp diễn ra đại hội, nghỉ phép này cho dù anh duyệt cho cậu ta, chi đội trưởng phía trên cũng không duyệt.

Ánh mắt cô lướt qua hai người họ hai lần, cô cảm thấy Lục Sơ Dương làm đội trưởng thật sự khiến người ta oán than, thật cũng không dễ dàng gì.

Cô ngẫm nghĩ một lát, sau nhỏ nhẹ mở miệng: “Hay là… tôi đi mua giúp cậu, mua xong thì đưa vào cho cậu, như vậy được không?”

Giang Châu chấp hai tay, vô cùng cảm kích.

Lục Sơ Dương ở phía trước im lặng một hồi, nhìn Án Hồi Ôn vì quá nhẹ, lại ngồi không vững: “Chúng tôi lái xe lúc nào cũng khá nhanh vì phải gấp rút thời gian, Cô…”

Thật sự mà nói, Án Hồi Ôn bị dằn đến sắp nôn rồi.

Cô vội vàng xua tay nhìn Lục Sơ Dương: “À không sao, các anh lái xe, tôi có thể ngồi được.”

Cả đường vất vả, cuối cùng bọn họ cũng gấp rút về đến tổng đội cảnh sát vũ trang theo thời gian quy định.

Lục Sơ Dương đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe hỏi Án Hồi Ôn: “Khách sạn ở đâu?” anh gọi một đội viên đến, ném cho cậu ấy một chùm chìa khóa, bảo cậu ấy đưa cô đi.

Khách sạn mà Án Hồi Ôn đặt trước đã quá hạn đến nhận phòng rồi, cô vẫn chưa đặt khách sạn mới, thế nên cô lắc đầu.

Vừa tính đặt chỗ mới, điện thoại cũng đang bấm tìm rồi, không ngờ Lục Sơ Dương đến, một tay xách vali cô lên, bước lên trước một bước: “Thôi bỏ đi, ở phòng khách kế bên cảnh sát vũ trang đi.”

Án Hồi Ôn tháo mũ áo dạ xuống, ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô là tấm biển lớn khắc chữ nhà khách, quả thật cách tổng đội nên anh dừng chân tạm thời rất gần.

Cô vui mừng phấn khởi đưa hai tay ra sau lưng giữ cái ba lô đeo phía sau rồi nhanh chóng đuổi theo. Hai người bước lên bậc thềm, đi vào nhà khách, chỉ có điều Lục Sơ Dương không có thời gian tiếp đãi cô, anh bỏ đồ xuống rồi đi luôn.

Trong căn phòng yên tĩnh, Án Hồi Ôn ngồi trước cửa sổ đặt vé.

Cô ngẩng đầu lên bỗng nhiên vui vẻ phát hiện, từ góc này nhìn ra ngoài vừa đúng có thể nhìn thấy sân tập lớn của tổng đội. Chính giữa sân tập đậu mấy chiếc máy bay hùng hồn, cô đoán rằng đó là để đưa mấy người Lục Sơ Dương trở về.

Sau khi suy tư nhìn một hồi, cô lôi dụng cụ ra bắt đầu vẽ, là vẽ mấy thứ muốn tỏ tình.

Sau đó, mỗi ngày cô đều bận rộn chuyện này.

Đến khi tác phẩm lớn hoàn thành, Án Hồi Ôn lôi tất cả bản vẽ ra phơi dưới ánh mặt trời, cười ngốc nghếch một hồi lâu, sau đó cô mang chúng đi đóng bìa cứng làm thành một tập, cô hồi hộp mấy ngày liền, cuối cùng cũng xoa xoa mặt, hào hứng đi tìm Lục Sơ Dương để tỏ tình.