Tạ Ngôn hôn lên trán tôi, giọng khàn khàn: “Em muốn gì?”
“Bỏ tay ra, em muốn tiếp tục.” Tôi bướng bỉnh nói.
“Được.” Anh buông tay, tiến lên cởi từng cúc áo, lộ ra bộ ngực.
“Hôm nay, anh là của em.”
Tôi ném anh lên giường và cởi đồ anh một cách mất trật tự, hơi thở của Tạ Ngôn rối loạn, nhưng anh vẫn bất động nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chi Chi, xuống thấp thêm chút nữa.”
“Em biết rồi! Sao không cởi được thắt lưng thế này!” Tôi đỏ mặt, hoảng hốt.
“Anh không giúp em à?”
Anh đưa tay vuốt tóc tôi: “Em có nhớ lần đầu tiên em viết “Mười tám cách tiếp cận sư tôn” như thế nào không?”
“Ừm…không nhớ rõ lắm, viết đại thôi.”
“Chi Chi, nhìn anh.”
Tôi như bị mê hoặc, ánh mắt rơi vào môi anh, anh lặng lẽ thốt ra bốn chữ, mềm mại mà quyến rũ: “Anh đang yêu em.”
Anh đột ngột lật người đè tôi xuống dưới, tiếng kim loại loảng xoảng, vấn đề khiến tôi đau đầu đã dễ dàng được giải quyết.
“Bạn học Chi Chi, bắt đầu ghi chép lại đi, anh bắt đầu đây.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị làn sóng du͙© vọиɠ quấn lấy nuốt chửng, giống như người sắp chết đuối, tôi bám lấy cánh tay anh, khó khăn vùng vẫy đi lên, nhưng lại bị anh hết lần này đến lần khác kéo trở lại trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, cầu xin tha thứ và khóc trong bất lực.
“Nóng lắm sao?” Anh dùng tay còn lại sờ sờ môi tôi.
“Mắt em híp hết cả lại rồi này, thoải mái lắm sao?”
“Ôm…” Tôi mở rộng vòng tay và khó khăn thốt ra một từ
“Được, anh ôm em, đừng sợ.”
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ từng chút một mờ đi, trong phòng nhiệt độ vẫn không hề giảm bớt.
Cuối cùng, tôi ngây người, khẽ rên lên một tiếng, nói không ra lời, khiến Tạ Ngôn cười khẽ: “Còn muốn nữa không?”
“Tài liệu đủ chưa?”
Tôi xấu hổ vùi mặt vào chăn: “Đủ rồi…”
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn biến mất bên cửa sổ.
Tạ Ngôn chọt chọt vào người tôi, giọng dỗ dành: “Chi Chi, dậy ăn cơm nhé.”
Tôi uể oải chui vào trong chăn mà lăn lộn, nghẹn ngào nói: “Không dậy…”
Chắc chắn không phải là Tạ Ngôn không được, chỉ là anh ấy không muốn thôi, tôi hối hận quá, lần sau phải ăn no trước mới được.
Tạ Ngôn kéo tôi ra khỏi giường: “Bên nhà xuất bản đã có kết luận rồi. Phan Ngọc khai ra Lan Đình Mộng Vãn, ba mươi ngàn tệ là do cô ta bỏ ra.”
Tôi tựa vào trong lòng anh không muốn động đậy: “Chuyện của em năm đó, Lan Đình Mộng Vãn cũng biết.”
Xúi giục người khác lẻn vào phòng của người ta để chụp ảnh thì có nghĩa là bản chất rất tồi.
Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?
“Điện thoại của em cứ reo chuông suốt, là biên tập viên của em gọi đấy, anh thấy em ngủ say quá nên không gọi em dậy.”
Tôi mở điện thoại lên, biên tập viên gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài.
[Vải ơi, chúng ta đã chấm dứt hợp tác với công ty đó rồi. Có một nhà xuất bản rất có danh tiếng khác muốn nói chuyện với cô, cô quay về đi, không cần phải vì một cuốn sách mà chịu ấm ức. Chúng tôi đã nghe nói về tình hình của cô ở đó rồi, công ty sẽ kiện ra tòa. Lan Đình Mộng Vãn muốn giải quyết riêng tư thôi nhưng tôi nghĩ việc này nghiêm trọng nên không hỏi ý kiến cô mà từ chối luôn rồi.]