Chương 25: Phốt dài như sớ

Cuối cùng, biên tập viên trịnh trọng nói: [Vải, cô đã sẵn sàng chưa? Lần này, chúng ta sẽ kiện cô ta. Mặc dù có thể sẽ không có tác dụng gì lắm, nhưng mọi người nên biết những gì cô ta đã làm.]

Tôi cầm điện thoại và im lặng một hồi lâu.

Tạ Ngôn cúi đầu hôn lên má tôi: “Chuyện này em đừng trách mình nữa, em không sai. Hao tổn thể lực nhiều rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tôi đỏ mặt.

Căn phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn tường được bật.

Tạ Ngôn gọi đồ ăn về phòng, anh chăm chú nhìn tôi ăn.

Anh tắm xong, không khí tràn ngập mùi sữa tắm sảng khoái, tôi gặm đùi gà, từ từ ngừng nhai, nhìn chằm chằm vào cái cổ lộ ra của anh, nuốt nước miếng.

Tạ Ngôn hiểu tôi đang nghĩ gì, cười rồi xoa đầu tôi: “Ăn no rồi làm gì thì làm, ngoan đi.”

Chuyện ngã nhào vào đàn ông này thì chỉ có một lần và vô số lần thôi.

Đặc biệt là với một người đàn ông đẹp trai và ngon miệng như vậy.

Nhưng mà tôi thực sự không còn sức lực nữa rồi, sau khi ăn uống và tắm rửa xong, tôi dựa vào vòng tay của Tạ Ngôn và bật điện thoại lên để lướt xem diễn đàn có gì mới.

Một tiêu đề mới hot lên: [Lan Đình Mộng Vãn bị kiện]

Bên dưới là một bài phốt dài như tờ sớ, lan truyền nhanh như cháy rừng vậy.

[Công ty văn hóa Tân Nguyệt của Vải Rất Ngọt đối đầu với công ty truyền thông Hạng Châu của Lan Đình Mộng Vãn. Đây không phải là lần đầu tiên Lan Đình Mộng Vãn quấy rối Vải Rất Ngọt, cô ta còn bị nghi ngờ đạo văn, lần này thậm chí còn xúi giục người khác đột nhập phòng ở của người khác bất hợp pháp nữa. Thôi xong rồi.]

[Nhà xuất bản hợp tác với Vải Rất Ngọt cũng có vấn đề với đối tác. Tôi không rõ tình hình cụ thể nhưng nhà xuất bản đó cũng bán sách lậu. Những cuốn sách có vấn đề của giáo sư Tạ đều do họ bán.]

[Tôi đã nói rồi mà, tôi có sách của thầy Tạ ở đây nè, rất chuyên nghiệp, không xuất hiện lỗi nào hết.]

[Ngành này loạn quá đi thôi, chỉ có Vải Rất Ngọt là ổn.]

[Vải Rất Ngọt đăng bài ủng hộ thầy Tạ, hu hu hu rơi nước mắt cả ngày vì tình yêu này quá.]

Tôi bị mọi người tag tên đến muốn điên luôn, bất ngờ hơn là nhờ có vụ việc này mà doanh số của bộ “Mười tám cách tiếp cận sư tôn” tăng vọt, tiến thẳng vào top 3.

“Em không nghĩ là sẽ có ngày mình lại nổi tiếng bằng cách này đâu.”

Tôi chán nản thở dài: “Em muốn dùng tài năng của mình để thu phục lòng người cơ.”

Tạ Ngôn ậm ừ, rõ ràng là anh đang lơ đễnh.

Tôi quay đầu lại, phát hiện anh ấy, người chưa bao giờ thích lướt mạng nay lại đang mở trang web tiểu thuyết lên lướt đọc từng trang một.

Tôi kích động nghiêng người sang: “Anh đang xem gì đấy…”

Xung quanh im lặng một cách kỳ lạ, tôi chạy đến ấn vào màn hình điện thoại của anh ấy: “Sao anh vẫn xem thế.”

“Dưới xương quai xanh của sư tôn có một cái nốt ruồi nhỏ.” Tạ Ngôn chậm rãi nói.

“Tay của sư tôn mảnh khảnh và khéo léo tựa như không gì làm không làm được. Lúc hắn hôn nữ chính thì rất thích cắn vành tai của nàng, rất thích bị nàng bắt nạt và cũng thích phản kháng lại mà bắt nạt nàng.”