Chương 23: Ghen

Tôi lén gãi lòng bàn tay Tạ Ngôn, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, tôi bật cười.

Phan Ngọc bị tiếng cười của tôi làm gián đoạn, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy đông cứng lại.

Lòng bàn tay của Tạ Ngôn ấm áp và tràn đầy sức mạnh.

“Cô Phan, bàn phím của bạn gái tôi đắt tiền lắm, tôi quỳ vỡ nó thì cô ấy sẽ cảm thấy đau lòng. Vì vậy, xin cô đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”

Tôi nắm chặt tay và thì thầm: “Em đâu có bảo anh quỳ lên bàn phím đâu.”

Tạ Ngôn vỗ vỗ lưng tôi: “Đi thôi, chúng ta tới rồi.”

“Cô Sầm.” Phan Ngọc hít một hơi thật sâu rồi chặn tôi lại trước khi tôi kịp ra khỏi cửa thang máy.

Khi tôi quay lại, cô ta nhấn nút giữ cửa và đứng trong góc: “Tôi thích thầy Tạ, tôi thực sự thích anh ấy.”

“Cho nên?”

Tôi cười, siết chặt ống tay áo của Tạ Ngôn: “Trước khi sự việc được sáng tỏ, tôi quyết định ngừng hợp tác với nhà xuất bản của cô.”

Sắc mặt Phan Ngọc biến đổi: “Cô Sầm, cô không nên vì tôi thích…”

“Trong lòng tôi, chính nghĩa quan trọng hơn nhiều so với lợi nhuận.”

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt thảm hại của Phan Ngọc: “Tôi từ chối cô không phải vì cô thích Tạ Ngôn, mà vì cô đã tự ý in và bán sách lậu. Đến người cô thích mà cô còn kiếm lợi từ trên người của anh ấy được thì cô sẽ đối xử với đối tác như thế nào đây?”

“Cô không có bằng chứng!”

“Đây là chuyện lớn đấy, Sầm Chi Chi, cô tìm hiểu rõ ràng lại đi.” Mặt nạ của Phan Ngọc xuất hiện một vết nứt lớn.

“Tôi rất rõ là đằng khác, số tiền bẩn này tôi không kiếm cũng được.”

Nói xong, tôi kéo Tạ Ngôn quay người bước đi, mãi cho đến khi tôi mở cửa, Tạ Ngôn mới đột nhiên ôm lấy tôi, xoay người ấn vào cửa.

“Chi Chi, em đừng kích động.”

Đôi mắt anh rất đen, giống như bóng đen trong rừng cây, thỉnh thoảng lộ ra những mảnh sáng.

Tôi áp lưng vào cửa, tim đập thình thịch, không biết là vì tức giận hay vì cái gì khác.

“Em hy vọng nhà xuất bản sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng. Nếu muốn phát triển lâu dài, họ phải loại bỏ những con cừu đen như Phan Ngọc.”

“Anh đang thương lượng với bọn họ rồi, mọi việc rõ ràng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Chi Chi, em đừng lo.”

Tôi trừng mắt nhìn Tạ Ngôn, đột nhiên giơ tay túm lấy cổ áo anh, kéo mạnh xuống, dùng sức quá mạnh nên một cúc áo bị bung ra.

Anh ấy bị tôi kéo xuống mà trông vẫn bình tĩnh, để cho tôi hôn.

Mùi thơm quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, nụ hôn...quen thuộc.

Chúng tôi vướng vào một bầu không khí mơ hồ, tay trượt xuống cổ áo bị xé toạc của Tạ Ngôn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong mềm mại mà chặt chẽ.

Cơ thể gần như dính chặt vào cơ thể cường tráng của anh.

Tạ Ngôn kéo tôi xuống qua lớp áo của anh ấy, thở hổn hển bên tai tôi: “Chi Chi, anh…”

Tôi thở gấp, mặt đỏ bừng, mắt ươn ướt nhòe đi: “Em thừa nhận, em ghen tị... cô ta trang điểm, cười với anh, còn nói có rất nhiều người theo đuổi anh…”

Tạ Ngôn nhẹ nhàng cười nói: “Xin lỗi em.”

Tay vẫn đặt trên cơ bụng Tạ Ngôn, tôi thương hại nhìn anh: “Em vì anh mà bỏ hẳn một công ty sẵn sàng nuôi em đó, anh không định thưởng cho em cái gì đó à?”