Chương 22: Cố chấp

Tiêu Trương vẻ mặt chán nản: “Cái đó thì cô hỏi Tiểu Ngọc đi, tôi chỉ biết cô ta lén lút in rất nhiều bản lậu thôi.”

“...”

“Tiểu Ngọc tên đầy đủ là gì?” Tạ Ngôn đột ngột hỏi.

“Phan Ngọc.”

Tạ Ngôn không nói nữa, lạnh lùng kéo tôi lên: “Chi Chi, nên về thôi.”

Tôi xách chiếc túi nhỏ đi theo phía sau, vẻ mặt vô hồn: “Sao vậy?”

Anh ôm tôi thật chặt trước khi kéo tôi lên xe quay về khách sạn: “Anh xin lỗi, là chuyện của anh.”

Giọng anh khô khan, có thể nghe ra giọng điệu tội lỗi trong đó.

Tôi dùng tay trái ôm lấy eo anh ấy, vỗ vỗ anh ấy: “Anh biết Phan Ngọc à?”

Anh ấy ậm ừ: “Là…là sinh viên của anh.”

Tôi nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp mà tôi tình cờ gặp trong văn phòng của anh, cô ấy từng tiết lộ rằng Tạ Ngôn có quan hệ tình cảm với một người phụ nữ khác.

Lòng tôi thắt lại, chợt không dám nghe nữa.

Anh xoa tóc tôi và nói: “Sau khi tốt nghiệp, cô ta theo đuổi anh, anh đã từ chối rồi nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc. Thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn thăm hỏi nữa.”

“Thế nên anh mới định đi xem mắt để dập tắt mấy suy nghĩ đó của cô ta.”

Còn chưa kịp cảm thấy an tâm thì tôi đã gặng hỏi luôn câu hỏi khiến tôi lo lắng nhất: “Vậy nên anh đồng ý ở bên em để lừa cô ta à?”

“Không.”

Tạ Ngôn nghiêm túc nói: “Anh thích em là bởi vì thấy em rất dễ thương, làm gì có ai mới lần đầu mà đã…hỏi anh mấy chuyện kia chứ.”

“Là do em căng thẳng quá thôi, em sai rồi được chưa.”

Tạ Ngôn cười lớn: “Lúc em căng thẳng trông còn dễ thương hơn đó.”

Gần trưa nên Tạ Ngôn và tôi ra ngoài ăn trưa luôn, trên đường trở về, anh ấy quay đầu lại hỏi tôi: “Em đang làm gì vậy?”

Tôi cất di động đi, thần bí nói: “Không có gì.”

Trên trang chủ của diễn đàn, Vải Rất Ngọt vừa đăng một trạng thái: [Tôi tin anh ấy.]

Ngay lập tức có hàng trăm bình luận xuất hiện, tôi tắt điện thoại và nắm tay Tạ Ngôn.

Ở cửa khách sạn, tôi nhìn thấy Tiểu Ngọc.

Cô ta trang điểm tinh tế, mặc váy dài đến đầu gối và đi giày cao gót.

Nhìn thấy chúng tôi xuống xe, vẻ mặt cô ta cứng đờ, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục tinh thần, bước tới: “Thầy Tạ... đã lâu không gặp.”

Thay vào Tạ Ngôn đó nắm tay tôi, đáp: “Đã lâu không gặp.”

“Em còn chưa ăn trưa, thầy có muốn ăn cùng em không?”

Cô ta liếc tôi một cái: “Cô Sầm đi chung nhé.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Tạ Ngôn đã nói: “Chúng tôi ăn cơm rồi, cô ấy buồn ngủ, có chuyện gì nói sau đi.”

Tiểu Ngọc lập tức xoay người: “Vậy tôi tiễn hai người lên lầu.”

Nói xong, cô ta bước vào sảnh khách sạn luôn, không thèm nghe câu từ chối, mà cũng không kịp nghe.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rắc rối của Tạ Ngôn rồi, người này cố chấp kinh khủng.

“Cô Sầm không tốt nghiệp đại học A đúng không?”

Tiểu Ngọc cười rạng rỡ, yên lặng đi một bước đến trước mặt Tạ Ngôn: “Thầy Tạ có rất nhiều người theo đuổi, họ đều rất xuất sắc.”

Tạ Ngôn và tôi nhìn chằm chằm vào các tầng đang lên cao, cả hai chúng tôi không ai nói câu gì.

Phan Ngọc không cảm thấy xấu hổ, cứ nói chuyện như thể thân quen lắm vậy.