Chương 21: Tố giác tội phạm

“Đứng lại, đưa thẻ phòng cho tôi.” Tạ Ngôn gọi hắn dừng lại.

Có tiếng sột soạt vang lên, bên ngoài lại trở nên yên tĩnh.

Tôi đột ngột tung chăn ra, chân trần chạy ra ngoài, vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn anh…”

Anh đứng ngoài khe cửa, để lộ góc áo gió màu nâu, nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi.

Ngay lúc này, anh còn chói mắt hơn cả mặt trăng trên trời cao kia.

Tôi tháo xích chống trộm, nhào vào vòng tay của Tạ Ngôn, toàn thân run rẩy.

Tạ Ngôn bế tôi lên, giúp tôi xỏ dép vào, đưa tôi vào phòng rồi khóa cửa lại.

“Anh…em sợ.”

Như một lối thoát cho sự sợ hãi tột độ của tôi lúc này, tôi không ngăn được nước mắt của mình, khóc nức nở.

“Em thật sự rất nhớ anh.”

Tạ Ngôn hôn lên tóc tôi: “Anh cũng nhớ em.”

Trong phòng im lặng, Tạ Ngôn không nói gì nhưng lại giống như đã nói ra hết tất cả.

Cả ngày lẫn đêm tôi mệt mỏi, và anh cũng vậy.

Anh ấy không tắm, trên người mang theo thoang thoảng mùi gió thu và lá rụng.

Tạ Ngôn ôm tôi nằm trên giường, nhẹ vỗ lưng tôi: “Ngủ đi, khuya rồi.”

“Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong phải không?” Tôi dựa vào ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh.

Tạ Ngôn ậm ừ, tôi lắng nghe sự rung động trong l*иg ngực và nhắm mắt lại.

“Em rất mệt nhưng em vẫn muốn nói chuyện với anh, thật ra em biết đó là…sách lậu…”

Tôi chưa kịp nói hết thì trước mắt đã chìm vào bóng tối.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là trưa.

Tôi ngồi dậy với khuôn mặt thất thần và hét lên “Tạ Ngôn”.

Đầu óc tôi rối bời, không biết đêm qua là mơ hay thực.

Cửa mở, anh bưng bữa trưa bước vào, chào tôi: “Dậy đi, đến giờ ăn rồi.”

Thấy tôi còn đang ngơ ngác, anh đi tới, sững người rồi cười nói: “Ngốc luôn rồi à?”

“Anh đi làm gì thế?”

“Tố giác tội phạm.”

Tạ Ngôn đặt sữa đậu nành lên bàn: “Tên đó không phải người của nhà xuất bản, người ta đã kiểm tra camera rồi, đêm qua hắn lượn lờ ở cửa phòng em rất lâu.”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc: “Chi Chi, em đã từng gặp phải chuyện này chưa?”

Tôi cầm sữa đậu nành trong tay, chậm rãi gật đầu: “Hy vọng chuyện này sẽ sớm kết thúc.”

Khi nào về tôi sẽ từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Chi Chi.”

Tạ Ngôn nghiêm túc nghiêm túc nói với tôi: “Tên đó có lời muốn nói, chuyện này không phải ngoài ý muốn đâu, sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Tôi ngơ ngác: “Có khuất tất gì à?”



Tôi nhìn thấy Tiểu Trương ở đồn cảnh sát, hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai và trông có vẻ không muốn gặp ai.

“Tôi và Tiểu Ngọc hợp tác đã lâu rồi. Tôi điều tra lịch trình của tác giả và giúp fan xin chữ ký. Vài ngày trước, có một fan đã ra giá cao để nhờ tôi chụp hình cô mặc đồ ngủ…tôi…”

“Người đó trả anh bao nhiêu?”

Tiểu Trương ngập ngừng.

“Hai ngàn?”

“Hai mươi ngàn.”

Tôi xúc động đến mức suýt nữa túm lấy cổ áo anh ta và hét lên: “Tôi chỉ là một nhà văn ngôn tình thôi mà, làm sao tôi có thể đáng nhiều tiền như vậy chứ!”

Tiểu Trương tỏ ra ấm ức: “Thế hóa ra là cô đắc tội với người khác à?”

Tạ Ngôn nói: “Chi Chi, có thể kiểm tra lịch sử trò chuyện mà, đừng lo lắng.”

Tôi áp chế sự phiền muộn trong lòng, tiếp tục hỏi: “Được rồi, sách lậu thì sao?”