Chương 20: Ai đó mở cửa phòng

“Cô Sầm, để tôi đưa cô về khách sạn nhé.” Tiểu Trương không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi.

Tôi thấy cổ như có một luồng khí lạnh thổi qua, tôi đột ngột quay người lại, lùi lại vài bước, cố gắng nới rộng khoảng cách.

“Được…”

Tiểu Trương cười với tôi, khuôn mặt bị bóng đêm che khuất, nhìn không rõ cảm lúc này là gì.

Anh ta vẫy vẫy tay bắt một chiếc taxi về khách sạn.

Sau khi nhận thẻ phòng ở quầy lễ tân, tâm trí tôi vẫn còn nghĩ về Tạ Ngôn, cho đến khi bước vào thang máy, tôi do dự hồi lâu: “Tiểu Trương, nhà xuất bản của các cậu có sách nào của thầy Tạ không?”

“Có chứ, cô Sầm muốn đọc sao? Vừa hay tôi đang định mang sang cho cô đây.”

Tôi gật đầu.

Tôi không ngờ anh ta lại mang theo bên mình.

Trước khi vào phòng, anh ta đưa cuốn sách cho tôi: “Cô Sầm, nếu cần gì thì cứ đến chỗ tôi nhé.”

Tôi cảm ơn, quẹt thẻ mở cửa, quay người lại thì thấy Tiểu Trương vẫn đứng ở cửa nhìn tôi, cười lễ phép, tôi đóng cửa lại, khóa dây chống trộm vào.

Sau khi tắm xong, tôi lên giường sớm, mở cuốn sách của Tạ Ngôn và lần theo trí nhớ của mình để tìm chương có vấn đề.

Càng đọc thì lông mày của tôi càng nhíu chặt lại.

Kể ra thì cũng giống nhau đấy, chỉ là ở chương 13 có một số lỗi.

Cuốn tôi đọc lúc ở nhà Tạ Ngôn thì lại khác với bản này.

Sách lậu…

Nếu là sách lậu thì chuyện này không liên quan đến Tạ Ngôn.

Tôi dán chặt vào chiếc gối mềm mại, ý thức mơ hồ, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ…

Tiếng lạch cạch vang lên, đánh trực tiếp vào dây thần kinh yếu ớt của tôi, nó khiến tôi run lên bần bật ngay tắp lự, tôi lập tức tỉnh táo.

Ai đó đã mở cửa phòng tôi.

Cạch…

Đây là tiếng dây khóa chống trộm bị kéo căng.

Trong bóng tối, tôi rùng mình, và những ký ức trong quá khứ hiện lại trước mắt tôi rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cũng đã khuya, sau khi tham dự sự kiện ký tặng, tôi ở lại khách sạn một mình.

Có người gõ cửa, là một độc giả nhiệt tình đến xin chữ ký, tôi không kịp chuẩn bị, rút

bút ra định ký thì anh ta đột nhiên ôm lấy tôi, đè tôi xuống thảm.

Tôi sẽ không bao giờ quên cái nhìn đó.

Giống như một con dã thú đã mất đi nhân tính, sự điên cuồng ẩn hiện trong ánh mắt đó.

Hắn ta nói: “Vải ơi, tôi hâm mộ cô, đi theo cô đã lâu rồi, cô cho tôi một chút phúc lợi của fan đi.”

Nếu tôi không làm các khách ở xung quanh hoảng sợ bằng tiếng hét dữ dội của mình, cuộc sống của tôi có thể đã bị hủy hoại bởi hắn ta.

Lúc này, cửa vẫn đang đóng vào mở ra, dây chống trộm không ngừng căng lên, phát ra tiếng lạch cạch.

Tôi cảm thấy lạnh cả người, bật màn hình điện thoại lên.

Tôi muốn gọi cảnh sát…

Nhưng tay tôi run không dừng lại được.

Không ai có thể cứu tôi…

Tôi cuộn chặt người lại thành một quả bóng, khoảnh khắc trước khi tôi dùng ngón tay cái ấn nút quay số, tôi đã nghe thấy một câu nói mà cả đời này tôi sẽ mãi không quên.

“Cậu làm gì ở đây?”

Giọng nói lạnh lùng, ngắn gọn và áp bức của Tạ Ngôn từ bên ngoài truyền đến.

Lúc đó, nước mắt tôi chợt rơi, tôi khẽ nức nở.

Giọng Tiểu Trương vọng vào qua khe cửa: “À…cô Sầm mượn sách của tôi, tôi tới đòi sách…nếu anh đã đến đây rồi thì tôi không làm phiền hai người nữa.”