Chương 19: Em nhớ anh

Ánh mắt của anh ta khiến tôi vô cùng khó chịu, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tôi lo lắng nắm chặt tay lại: “Cho hỏi tôi ở đâu vậy nhỉ?”

“Có thể sẽ kết thúc muộn nên chúng tôi đã đặt sẵn khách sạn cho cô rồi. Đây là Tiểu Trương thuộc đơn vị chúng tôi, cậu ấy ở ngay cạnh phòng của cô, nếu cần thì cô có thể tìm cậu ấy bất cứ lúc nào cũng được.”

Nụ cười của tôi đông cứng lại: “Không cần đâu, tôi tự làm được.”

Người đàn ông gật đầu rất thiện chí: “Không sao.”

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Tạ Ngôn: “Bao giờ anh mới xong việc thế, em nhớ anh.”

“Em thẳng thắn thế à?”

Tạ Ngôn vội trả lời: “Anh còn chưa đến khách sạn nữa.”

Tôi mặt dày: “Không có anh thì em không ngủ được.”

Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc lâu.

Tôi nghĩ anh ấy đang bận việc khác, nhưng Tạ Ngôn đột nhiên gọi điện đến.

Tôi vội cầm điện thoại lên, nghe anh nói từng câu từng chữ như một lời hứa: “Ngày mai anh sẽ qua tìm em sớm.”

Giọng nói ôn hòa của anh ấy có sức mạnh xoa dịu trái tim và xoa dịu nỗi hoang mang vô định của tôi.

“Cô Sầm, chúng ta đến nơi rồi.” Tiểu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở.

Tạ Ngôn nghe thấy mấy lời này từ đầu dây bên kia thì nói: “Em phải xuống xe rồi à?”

“Ừm.”

“Xem ra em chẳng có hứng thú gì mấy nhỉ.”

“Em không sao, chỉ là hơi say xe thôi.”

Tạ Ngôn dừng lại một chút: “Thôi, đêm nay anh qua với em, gửi địa chỉ cho anh đi.”

“Nhưng anh mới vừa tới Chiết Giang mà.”

“Bên đó báo là hội nghị bị hoãn rồi, dời lại một ngày.”

Tâm trạng tôi phức tạp, vân vê cúc áo nhưng trong lòng có chút vui mừng.

Hình như Tạ Ngôn quay sang nói với người khác cái gì đó rồi mới nói với tôi: “Nhưng phải gần sáng anh mới đến được, buổi tối em nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.”

“Vâng.” Tôi ậm ừ, kết thúc cuộc gọi và xách vali ra khỏi xe.

Đối với chuyến đi này, yêu cầu duy nhất tôi đưa ra là “đánh nhanh thắng nhanh”.

Buổi trao đổi về công việc kéo dài đến tận 10 giờ tối, lúc tôi ra khỏi nhà xuất bản thì cô bạn thân gửi đến cho tôi một tin nhắn WeChat.

[Sách của thầy Tạ bị gỡ khỏi kệ rồi đấy cậu biết chưa?”

Bộ não của tôi bỗng nhiên bừng tỉnh: [Có chuyện gì thế?]

[Cách đây không lâu vì hai người dắt tay nhau lên hot search nên rất nhiều người mua sách của thầy Tạ. Hôm qua có người tố cáo trong sách có sai sót dẫn đến gây hiểu lầm cho học sinh sinh viên. Để tránh to chuyện nên đại học A đã khẩn trương liên hệ với nhà xuất bản để thu hồi lại hết sách rồi.]

[Không thể nào! Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu.]

[Hôm qua là bắt đầu thu hồi sách rồi, anh ấy không nói với cậu à?]

Tôi đứng dưới đèn đường, cắn môi: [Không…]

Bảo sao hội nghị của anh ấy lại bị hoãn lại, ban tổ chức chắc là sợ khách mời có gì không ổn nên mới tạm đình chỉ sự kiện này lại.

Tạ Ngôn không nói lời nào với tôi về chuyện này.

Tôi bấm gọi cho Tạ Ngôn nhưng đầu dây bên kia toàn báo bận. Tôi gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần.