Chương 14: Đạo văn

[Xin hỏi, anh và Vải Rất Ngọt có quan hệ gì vậy?]

[Anh rể! Anh rể! Mau đến xem nè!]

[Hóa ra không phải người nổi tiếng trên mạng mà là giáo sư đại học! Đỉnh thật!]

[Nghe nói lớp của anh ấy dạy có tỷ lệ đỗ cực kỳ cao, trong lớp không ai ngủ gật.]

[Hẹn hò với kẻ đạo văn, không lẽ anh này cũng đạo luận văn à???]

[Ủng hộ Lan Đình Mộng Vãn, Vải Rất Ngọt cút khỏi văn học mạng đi.]

Tôi tức giận đến run người, tìm tên của Lan Đình Mộng Vãn trong danh bạ WeChat rồi ấn gọi điện thoại.

“Alo…”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói thản nhiên: “Muốn xin lỗi sao?”

Ngọn núi lửa nhỏ mà tôi đã chịu đựng trong một thời gian dài cuối cùng đã phun trào: “Xin lỗi cái mẹ gì, có phải người của cô tràn vào trang cá nhân của anh ấy bôi đen anh ấy không?”

“Ôi giời ơi, cô nhà văn lớn ơi cô đừng có mà vu oan cho tôi, tôi làm gì có bản lĩnh đấy…” Cô ta vừa nói dứt lời thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười xấu xa của cả đám người.

“Cô đừng tưởng ô dù cô to mà tôi sợ cô nhé, có gì thì cứ tìm tôi đây này, Tạ Ngôn không liên quan đến việc này, đừng có kiếm chuyện với anh ấy.”

Lan Đình Mộng Vãn cười khúc khích: “Không có việc gì mà lại gọi điện chỉ để chửi tôi thôi à, không xin lỗi thì thôi, cúp máy đi, đừng làm mất thời gian của nhau.”

Trước khi cúp máy, cô ta dừng lại một chút: “Thấy cô vì Tạ Ngôn mà giấu móng vuốt đi thì tôi cũng bất ngờ đấy, cứ chờ đi, ai xui xẻo còn chưa biết đâu.”

Nghe âm thanh ồn ào xung quanh, tôi thở hồng hộc, nhìn mặt trời dần lặn ngoài cửa sổ, chợt khóc.

Đã cãi nhau lại còn không cãi thắng, cứ trẻ con như học sinh tiểu học ấy, tức chết mất thôi.

Tôi vừa khóc vừa gọi cho bạn thân: “Fanclub của tớ còn không?”

“Vẫn còn, đang đi chửi nhau với người ta không ngừng nghỉ đây.”

Tôi gật đầu, nức nở nói: “Được, được, không nhúng tay vào, đợi chuyện qua đi…”

“Chi Chi…cậu không sao chứ?”

“Làm sao bây giờ, đêm nay còn phải lên chương mới nữa, bao nhiêu sóng gió còn vượt qua được mà, mấy chuyện này nhằm nhò gì…”

Ở đầu bên kia điện thoại, nước mắt tôi ứa ra như ngân ngấn, chẳng mấy chốc mí mắt tôi sưng húp.

“Chuẩn rồi, thành tựu mà Chi Chi nhà chúng ta đạt được từ trước đến nay đều là nhờ nỗ lực chăm chỉ mà có, cậu khác với cô ta.” Bạn thân tôi an ủi tôi vài câu rồi cúp điện thoại.

Nháy mắt mà trời đã tối.

Khi hoàng hôn buông xuống, màu mực đậm đà từ cửa sổ tràn vào, bao trùm lấy tôi.

Trong bóng tối, chỉ có màn hình điện thoại di động nhỏ vẫn sáng.

Tôi ngồi bất động, mỗi khi gõ được vài chữ, tôi lại dừng lại để trấn tĩnh, nức nở vài lần, kìm lại và viết tiếp.

Phần lớn thời gian tôi dùng để kiểm tra xem hot search đã hạ nhiệt chưa, hy vọng nó sẽ sớm biến mất.

No.20

No.24

No.22

Cho đến No.29 thì đã có tiêu đề mới nổi lên trong hot search, chỉ trong vài phút đã leo vọt lên top 10 hot search.

Lan Đình Mộng Vãn đạo văn.

Tôi giật mình, vội vàng ấn vào xem.