Chương 15: Bá đạo bảo vệ vợ

Hóa ra là bài đăng của Tạ Ngôn.

Ảnh chụp màn hình một ấn phẩm đã xuất bản và văn bản đi kèm là tên của ấn phẩm đó.

Thoạt nhìn thì có vẻ đây không phải là mấy cuốn sách giáo khoa của anh ấy.

Dưới phần bình luận, bình luận đứng ngay trên đầu là: [Vãi thật! Lan Đình Mộng Vãn dám copy đoạn phân tích và đánh giá thơ của giáo sư Tạ bưng vào tác phẩm của mình!]

Tôi run rẩy ấn vào xem hình ảnh đính kèm.

Nước mắt tôi lập tức rơi, tấm khiên bảo vệ của tôi trước những chỉ trích suốt hơn nửa năm nay, bây giờ đã sụp đổ rồi.

Đến antifan còn bình luận là: [Ít ra Vải Rất Ngọt cũng không đạo văn, cô ta chỉ dẫn trích đoạn thôi.]

Bây giờ mọi người đã biết nguồn gốc của những câu văn nổi tiếng được lan truyền khắp nơi của Lan Đình Mộng Vãn trước đó đến từ đâu rồi.

“Những bài thơ cổ Trung Quốc chọn lọc” - Tạ Ngôn biên soạn.

Anh ấy là một cây bút văn chương vô cùng tài hoa.

Ngày trước tôi có hơi ngưỡng mộ Lan Đình Mộng Vãn vì câu văn tuyệt đỉnh đó.

Bây giờ thì tất cả những sự ngưỡng mộ này đã chuyển qua Tạ Ngôn hết rồi.

Không hổ là anh ấy.

Quả không hổ là anh ấy…

Câu từ lãng mạn đan xen vô cùng bay bổng.

Những giọt nước mắt vừa mới ngừng chảy lại tuôn rơi, tôi bắt đầu khóc thật to, khóc cho ra những nỗi oan ức suốt sáu tháng qua.

Bạn thân tôi gửi cho tôi đến hơn chục cái tin nhắn thoại: [Aaaa…Chi Chi ơi đây là quý nhân của cậu đấy! Cậu có định dâng hiến thân này cho anh ấy luôn không?]

Tôi khóc như một con chó: [Hu hu hu hu hu…]

[Đừng khóc nữa, đăng cái gì lên bây giờ đây.]

[Hu hu hu hu hu…]

[Chi Chi…]

[Hu hu hu hu hu…]

[Nín ngay!] Cô bạn thân tôi hét lên một câu, cắt ngang tiếng khóc như chó đang rêи ɾỉ của tôi.

[Giáo sư Tạ đăng một bài mới rồi kìa.]

Tạ Ngôn: [Sách mới không tồi! @ Vải Rất Ngọt]

Phần bình luận:

[Á á á! Hai vị muốn cái mạng chó này của tôi luôn rồi!]

[Bá đạo bảo vệ vợ, mê quá!]

[Tôi có thể tìm được đối tượng xem mắt như thế này ở đâu được nhỉ?]

Tôi thổn thức và hãnh diện chọn một icon ngoan ngoãn rồi gõ bình luận: [Cảm ơn thầy Tạ.]

Sau đó lại khóc, khóc xong lại cười như một tên ngốc vậy.

Tạch một tiếng, cửa nhà mở ra.

Ánh sáng dịu dàng chiếu xuống ngay lập tức khiến cho phòng khách ấm áp vô cùng.

Tạ Ngôn thay giày xong thì quay người lại, đứng ngay ở cửa.

Dường như anh ấy không ngờ được rằng tôi vẫn ngồi bất động trong nhà anh từ sáng đến giờ.

Anh nhíu mày: “Cả ngày chưa ăn gì à?”

Tôi đi chân trần trên sàn, đứng thẳng người, giọng mũi nghèn nghẹn nhưng vô cùng mạnh mẽ mà nói: “Cảm ơn anh, anh là ân nhân của em đó, em sẽ báo đáp anh.”

Tạ Ngôn có một đôi chân dài, đi hai ba bước là tới trước mặt tôi, anh khom người xuống, sắp xếp gọn gàng đôi dép đang nằm rải rác bên cạnh.

“Đi dép vào trước đã.”