Chương 12: Bị phốt

Giọng nói mơ màng lúc mới tỉnh dậy của anh nhuốm đầy mùi mờ ám của màn đêm.

Tôi giữ nguyên tư thế, phải mất một phút sau mới tỉnh táo lại, người tôi cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Tạ Ngôn dưới ánh trăng.

Đôi mắt anh thâm quầng, vẫn còn ngái ngủ.

Cổ áo choàng tắm mở ra, lộ ra một mảnh nhỏ sáng bóng như ngọc làn da, chung quanh là quần áo rộng thùng thình, kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của người ta.

Tôi giống như một tên trộm, nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của anh ấy mà trái tim tôi đập loạn nhịp.

Hóa ra lại ấn tượng như vậy.

Đúng là một của báu trời cho mà.

“Em nói em đi nhầm chỗ thì anh có tin không?”

Thiết kế nhà của anh ấy khác hoàn toàn so với nhà tôi.

Vị trí phòng khách nhà anh ấy thì ở nhà tôi lại là nhà vệ sinh.

Nhưng bây giờ dù nhìn như thế nào thì trông tôi cũng như đang lợi dụng người ta, âm mưu làm chuyện gì đó xấu xa vậy.

Chiếc váy bị vén lên, đùi cọ sát vào áo choàng tắm, định ngồi xuống.

Tạ Ngôn nằm đó bất động.

Tôi lắp bắp: “Anh buông em ra đi, em muốn đi vệ sinh.”

Sau khi được tôi nhắc nhở, anh ấy bất ngờ buông tay, kéo cổ áo, quay mặt vào ghế sô pha: “Nhà vệ sinh ở đối diện, đừng đi nhầm.”

“Ừm…ừm.” Tôi thấy anh ấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.

Tôi ngủ thϊếp đi đến tận bảy giờ sáng hôm sau thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.

“Chi Chi! Mau lên diễn đàn đi! Cô bị phốt rồi!”

Tôi lết người ngồi dậy, mở điện thoại ra và lên diễn đàn.

Tác giả Vải Rất Ngọt bị nghi hẹn hò với người nổi tiếng trên mạng.

Bức ảnh đi kèm chụp lúc tôi và Tạ Ngôn đi xem mắt và lúc tôi cùng anh ấy bước xuống xe rồi đi vào nhà đêm qua.

Phần bình luận phía dưới bị cư dân mạng xào nấu đủ thứ.

Tôi lặng lẽ thoát ra khỏi diễn đàn, biên tập viên nhắn cho tôi một tin: [Cô viết tin thông báo đi, tháng sau là xuất bản sách rồi, không thể để bị chuyện này bị ảnh hưởng được.]

Tôi suy nghĩ rất lâu rồi đăng lên một câu: [Đối tượng xem mắt, xin đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của anh ấy, vô cùng cảm ơn.]

Phần bình luận hôm nay hoạt động tích cực hơn bình thường.

[Woa, hôm nay Vải không mắng người nữa à, trưởng thành thật rồi.]

[Hu hu hu, mùi vị chua ngọt của tình yêu kìa, em vì anh mà nguyện giấu đi móng vuốt của mình.]

[Muốn biết anh rể là ai quá!]

Có tiếng gõ cửa, tiếng của Tạ Ngôn truyền đến: “Ăn sáng thôi.”

Tôi tạm gác lại những lo lắng sau lưng, xỏ dép ra mở cửa.

Không ngạc nhiên, hôm nay Tạ Ngôn ăn mặc còn bảo thủ hơn hôm qua.

Cổ tay áo hôm qua bị xắn đến khuỷu tay do nóng bức thì nay đã được buông xuống, ngoan ngoãn quấn lấy cánh tay trơn bóng và khỏe mạnh của anh.

Vừa bưng cháo cho tôi, anh vừa nói: “Tôi còn có lớp, em muốn về nhà không?”

Tôi đập một quả trứng luộc và nói: “Có thể về trễ chút được không? Hơn nữa em muốn xin lỗi anh.”