Chương 11: Em làm gì đấy?

Tạ Ngôn khẽ cười, mở cửa ra: “Tôi ở một mình.”

Anh bước vào, quay lại thấy tôi đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa, một tay nắm chặt lấy đường viền cổ áo.

Ánh mắt cứ như đang khiển trách.

Chà, ở cùng một phòng, có vẻ như anh ấy nguy hiểm hơn tôi một chút đấy.

Lạch cạch, đèn đã được bật lên, căn nhà sạch sẽ và rộng rãi, có một phòng ngủ và một phòng khách theo phong cách tối giản.

Tôi đặt túi trái cây lên bàn, hỏi lại câu cũ: “Em ngủ ở đâu?”

“Giường của tôi.”

Lần này Tạ Ngôn không đợi tôi hỏi, trực tiếp nói: “Tôi ngủ ở phòng khách.”

“Em còn chưa thay quần áo sạch, không lăn lộn trên giường của anh được đâu, em ngủ ở sô pha.”

“Không sao, tôi không ghét đâu.” Tạ Ngôn cởϊ áσ khoác đi vào phòng, một lát sau lấy ra chăn bông trải ở trên sô pha.

“Có muốn đi tắm không?”

Tôi xấu hổ lắc đầu: “Thôi khỏi…”

Tắm xong mà không làm gì thì tiếc nước tắm lắm.

“Vậy tôi đi đây.” Tạ Ngôn ôm một bộ quần áo để thay vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy, tôi bước vội vào phòng ngủ của Tạ Ngôn như thể chạy trốn để giữ lấy mạng sống của mình, đóng cửa lại và tim tôi đập loạn xạ.

Chết mất thôi!

Nếu không phải vì nhị vị phụ huynh không đáng tin cậy nhà tôi thì làm sao tôi ở đây được chứ!

Ở ngay bên cạnh một người đàn ông đẹp trai quyến rũ như thế, tôi lại phải buộc mình hóa làm thánh nhân là trái với quy luật tự nhiên.

Tôi lấy điện thoại ra và than thở với cô bạn thân, cô ấy trả lời: [Đi khách sạn à…]

Tôi bất ngờ, nghĩ mãi về câu nói đó, ngón tay dừng ở phía trên màn hình mà mãi chẳng ấn xuống.

Một lúc sau, một đoạn tin nhắn xuất hiện trên màn hình.

[Xin lỗi Chi Chi, vừa nãy là bạn trai tớ nhắn đấy, anh ấy không biết chuyện của cậu, tớ đá anh ấy đây, cậu đừng giận mà.]

Tôi mím môi trả lời: [Không sao, anh ấy cũng là có ý tốt mà, đừng đá anh ấy.]

Sau khi tắt điện thoại, tôi chui vào trong chăn bông mềm mại, thật lâu không nhúc nhích.

Có cuộc gọi đến, chuông reo hồi lâu, tôi nặng nề giơ bàn tay ấn nút nghe máy: “Alo?”

Giọng nói lo lắng của bạn thân truyền đến bên tai tôi: “Chi Chi, cậu không sao chứ? Tớ đuổi anh ấy đi, gửi địa chỉ cho tớ, tớ đến đón cậu.”

Nhìn đồng hồ trên tường, trời đã gần sáng rồi.

Tôi lắc đầu: “Không sao, tớ nằm xuống rồi.”

Cô ấy hét lên: “Cậu…cậu đang nằm ở đâu? Trên người đàn ông à?”

Ga trải giường có mùi thơm như cơ thể Tạ Ngôn, tôi nằm nghiêng trên giường, ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng.

“Anh ấy cũng ra dáng quý ông lắm, chắc không đến nỗi nào đâu chứ.”

“Chi Chi, cậu quên mất năm đó cậu…”

Đột nhiên cô ấy lại im lặng: “Thôi bỏ đi, cậu ngủ một mình là tốt rồi, khóa cửa phòng ngủ lại đấy, bố mẹ cậu có biết cậu ở chỗ anh ấy không?”

“Biết chứ.”

Tôi ậm ừ, một dòng điện ấm áp trào dâng trong lòng.

Hôm nay tôi mệt đến mức vừa nằm xuống gối là tôi đã ngủ ngay.

Nửa đêm, tôi bị tỉnh giấc nên dậy đi vệ sinh.

Mở cửa, lần theo trí nhớ mà dừng lại một chỗ.

Thắt lưng chùng xuống, hai tay nắm lấy gấu váy, đúng lúc đang chuẩn bị nhấc váy lên thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Một giọng nói khàn khàn trầm trầm từ bên cạnh truyền đến: “Em làm gì đấy?”