Chương 10: Không khách sáo

Ánh mắt của sư tôn ngập tràn bi thương, hắn muốn hôn nhưng lại không dám hôn, chỉ có thể giương mắt nhìn quỷ nhỏ trước mặt giống như một người mất trí đang làm xằng làm bậy trên thân hắn.

“Một ngày người không nói yêu con, thì sẽ thêm một ngày con hành hạ người, sư tôn à, người còn không mau nói đi. Mau nói đi!”

Sầm Ngư Ngư lùi bước, dùng cách không thể miêu tả để làm điều không thể diễn tả được, nói những lời không thể diễn đạt.

Trong cơn kịch liệt cuồn cuộn như thủy triều, toàn thân sư tôn căng thẳng, dần dần trở nên điên cuồng, đột nhiên hắn thoát ra khỏi gông cùm, vươn đôi bàn tay ra phía sau Sầm Ngư Ngư, ấn đầu nàng và nói: “Tiếp tục.”

Đoạn sau đây đã được giản lược, hãy tự tưởng tượng theo ý của bạn.

Lầu 1: [Giản! Lược! Tự! Tưởng! Tượng! Đây mà là hành động do người làm à???]

Lầu 2: [Hu hu hu, sao hôm nay lại cắt đúng đoạn mãnh liệt thế! Cho 1 sao!]

Lầu 3: [Đúng rồi, đây đâu phải phong cách của Vải đâu, cưng ơi nếu bị bắt cóc thì cưng nháy mắt cái đi.]

Tôi ôm đầu, cuộn người trên sô pha, âm thầm thở dài.

Haizzz…

Hoàn cảnh ép buộc thôi mà…

Từ khi quen biết Tạ Ngôn thì tôi toàn tự động mặt của anh ấy là khuôn mặt của sư tôn, nghĩ thêm chút nào là muốn phạm tội chút đó.

Trái táo Adam của anh ấy tròn trịa mê hoặc lòng người, gáy thì mảnh khảnh quyến rũ, còn cơ thể anh ấy thì…

Dừng, dừng lại ngay!

Thôi không nghĩ nữa.

Mười phút trước mẹ tôi mới nhắn tin cho tôi xong, nói là hôm nay sẽ về muộn một chút.

Muộn một chút, không biết là mấy giờ nữa đây.

Kim giờ trên đồng hồ chỉ vào số 11, Tạ Ngôn tháo kính ra, mệt mỏi xoa xoa sống mũi.

“Bên cạnh có một phòng nghỉ, nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ trên giường của tôi là được.”

Tôi tỏ vẻ ngại ngùng: “Có được không? Giường…giường của anh có đủ lớn không? Hai người…”

Quá chật chội.

Ánh mắt của Tạ Ngôn trong bóng tối nhìn tôi chằm chằm: “Em đang nghĩ cái gì đấy?”

Tôi chợt nhận ra rằng mình đã nghĩ sai rồi.

Anh ấy muốn nhường giường cho tôi.

Bầu không khí mờ ám do một mình tôi tạo ra đã bị anh thô bạo chọc thủng, tôi đỏ mặt hỏi anh: “Thế anh ngủ ở đâu?”

“Tôi về nhà ngủ.”

“?”

Ít nhiều gì thì cũng không được ổn cho lắm. Phần lớn mấy câu chuyện ma đều từ trong trường học mà ra.

Khi còn học đại học, nửa đêm tôi còn không dám đi vệ sinh một mình.

Tạ Ngôn đi rồi, cả lầu đều trống không, tôi không muốn ở lại đây một mình.

“Em cũng về nhà ngủ với anh.”

Tạ Ngôn nhướng mày: “Em đúng là không khách sáo chút nào nhỉ.”

Tôi không làm người nữa. Làm gì được tôi?

Nửa giờ sau, tôi mặt dày mà đứng trước cửa nhà Tạ Ngôn.

Anh xách hai túi trái cây trên tay.

“Chú và dì vẫn chưa về sao?”

Lại hỏi vớ hỏi vẩn, bố mẹ tôi còn chưa về thì làm sao mà họ về nhà được.