Chương 4: Phong thủy luân chuyển

#Click vào xem tú bà giới giải trí bán nghệ sĩ online#

#Chung Ý bị người đại diện ép bán thân#

#Phùng Hiển – tú bà thời hiện đại#

#Công ty giải trí Cực Thiên#

#Giới giải trí – Thanh lâu thời hiện đại!

#Chung Ý một đêm 3 tỷ rưỡi#

#Giám đốc Vương là ai?#

#Thương Chung Ý#

Buổi live stream của Chung Ý hot rồi, gần mười từ khóa nhanh chóng leo lên hot search. Nhất thời, toàn mạng xã hội đều đang thảo luận việc cậu bị ép bán thân.

Ngay cả lượt theo dõi trên Weibo của cậu cũng tăng lên một trăm ngàn người chỉ trong chớp mắt.

Phần bình luận bên dưới đều bị những người hóng hớt ăn dưa chiếm đóng, hệ thống truyền phát nội dung cho Chung Ý nghe bằng giọng nói máy móc không có tình cảm.

[Một đêm ba tỷ rưỡi, đờ mờ, làm minh tinh kiếm được nhiều tiền thế. Ngủ với người ta một đêm trị giá bằng một cái nhà của người khác.]

[Quả nhiên dưa lớn toàn bất ngờ nổ ra.]

[Biết trước bữa tiệc có vấn đề mà còn đi, kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết.]

[Thương anh trai quá, con chó Phùng Hiền đi chết đi!]

[Trong bữa tiệc chắc chắn không chỉ có mình cậu, chắc chắn còn người trong giới, cảnh báo sập phòng.]

Chung Ý mặt không đổi sắc lắng nghe, nội tâm không chút xao động. Kết quả của hiện tại đã tốt hơn kiếp trước bị thân bại danh liệt rất nhiều rồi.

Chung Ý cắt ngang lời hệ thống: “Tôi cần video tôi từ sân khấu ngã xuống đống thủy tinh.”

Hệ thống đến từ một thế giới cao cấp, khoa học kỹ thuật vượt xa thế giới này. Chỉ cần là nơi có internet, nó đều có thể tùy ý xâm nhập.

Buổi công diễn ngày hôm đó có rất nhiều người xem, ban tổ chức cũng có máy quay nên muốn tìm được đoạn video cũng rất dễ dàng.

Sau khi hệ thống gửi video đến hộp thư của Chung Ý xong, nó mới hỏi: [Ký chủ muốn làm gì?]

Chung Ý: “Đương nhiên là đòi bồi thường rồi.” Cậu ngả người về sau. Ban tổ chức không báo cảnh sát cũng không đưa cậu đến bệnh viện mà chỉ kêu người khiêng cậu về ký túc xá, mặc cậu tự sinh tự diệt. Thù này không thể cứ thế quên đi được.

Cú ngã này rất nặng. Tay cậu bị trật khớp, đùi bị thủy tinh cắt rách da và bởi vì không được điều trị kịp thời nên kiếp trước trước, mãi đến khi cậu chết, cơn đau vẫn luôn đeo bám cậu không buông.

Chung Ý nhẹ nhàng cử động khuỷu tay, rất đau và cơn đau lan ra toàn thân, Chung Ý đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Cảm giác cậu vốn đã quên đi lại bởi vì ký ức đau thương quay về mà Chung Ý giật mình nhìn thấy bản thân đã bao lần đau đến toát mồ hôi, chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường.

Cậu đến tìm ban tổ chức nhưng không ai thèm để ý đến cậu, điểm yếu của Chung Ý quá nhiều, quá dễ bị bắt chẹt.

Cậu không có tiền, cũng không muốn bỏ tiền chữa cho chính mình, những ngày tháng đó cực khổ biết bao. Chung Ý không nhịn được mà nghĩ, dù cậu không bị người ta đẩy từ trên lầu xuống chết thì có lẽ cậu cũng không sống được bao lâu nữa.

Mà tất cả những thứ đó xảy ra chỉ đơn giản vì cậu là vai phụ, đơn giản là vì Tần Vĩnh Tư sợ người nhà họ Tần nhìn thấy cậu, sợ thân phận cậu chủ giả của gã bị phát hiện.

Chung Ý không gửi đoạn video ngay mà chụp tay chân của mình, gửi cho đạo diễn Dương Hạ.

Chung Ý chỉ gửi ảnh, không nói thêm câu nào.

Giây tiếp theo, Dương Hạ lập tức gọi đến.

Từ lúc phòng live của cậu lên hot search, chuông điện thoại vang lên không ngừng nhưng Chung Ý không thèm để ý tới.

Nhìn ba chữ ‘Đạo diễn Dương’ trên màn hình điện thoại, Chung Ý nghĩ đến một câu nói: Phong thủy luân chuyển.

Kiếp trước, cậu gọi cháy máy Dương Hạ nhưng anh ta không thèm nghe, chỉ kêu người ta gửi cho cậu bức ảnh ba Chung đang chuyển gạch ở công trường.

Khi đó, chỉ cần là người nhà họ Chung thì đều có thể khiến Chung Ý thỏa hiệp.

Chung Ý tắt máy, xoay người thu dọn đồ đạc bằng cánh tay bị thương ít hơn.