Chương 8

Thẩm Anh đã sớm phát hiện thái độ của An Hạo đối với An Tinh không hề thân thiện như vẻ bề ngoài, vì An Hạo là cháu trai duy nhất của An Chiêu Minh, trước đây không tiện nói gì. Thấy con trai lúc này tỏ ra phẫn nộ, cũng đồng lòng phẫn nộ cùng con.

"Anh họ con thật quá đáng! Lần sau để anh Trầm của con dạy dỗ nó!"

An Tinh trượt tay, sô cô la bị văng ra khỏi chậu.

"Mẹ, sao mẹ cũng đùa giỡn con bằng cách nhắc đến anh Trầm vậy!"

Thẩm Anh thản nhiên vớt mì.

"Ngại ngùng cái gì, không phải con đã đồng ý hứa hôn với Thiên Trầm rồi sao."

An Tinh phồng má lên.

Thực ra, cuộc hôn nhân này không có chút cảm giác chân thật tí nào. Không nói đến lúc trước cậu suy nghĩ nóng vội nên đã vội vàng đồng ý, ngay sau đó thì Lộ Thiên Trầm cũng đã không thấy đâu, họ còn chưa kịp nuôi dưỡng tình yêu của hai người nữa!

Tốt xấu gì cũng phải ăn chút cơm chứ!

Thẩm Anh liếc nhìn con trai chưa thông suốt, không hiểu sao con trai lại không giống cha. An Chiêu Minh mới lên đại học đã bắt đầu viết thư tình cho bà rồi, con trai này đã đại học năm thứ hai mà vẫn không chịu thông suốt.

Có chút đồng cảm với thằng nhóc nhà họ Lộ, lại có chút muốn xem náo nhiệt, cuối cùng Thẩm Anh vẫn tốt bụng nhắc nhở:

"Thiên Trầm luôn bận rộn, con thì lại nhàn rỗi, con có thể đi tìm nó mà."

Trước đây An Tinh tức giận với hành vi tệ bạc của Thiên Trầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, sau này, đồ tệ bạc là của cậu chủ thật, thì có liên quan gì đến An Tinh cậu chứ?

"Được thôi mẹ, hôm nào con sẽ rủ anh Trầm đi ăn thịt nướng !"

"Không được ăn ở quán ven đường nữa, lần trước con đã bị viêm dạ dày rồi!"

...

Ăn uống no nê liền trở về phòng, An Tinh lăn lộn trên giường cả buổi, quyết định ngày mai tan làm sẽ đi tìm Lộ Thiên Trầm ăn một bữa cơm, liền lấy điện thoại ra. Vừa mở WeChat, ngay lập tức có một cuộc gọi đến.

Là cuộc gọi WeChat từ Tô Diệc Nhiên.

An Tinh nhướng mày, nhận cuộc gọi.

"An An, tôi nghe nói cậu ngất xỉu ở chỗ làm, giờ cậu thế nào rồi?"

An Tinh vừa lật xem lại lịch sử trò chuyện, cẩn thận nhớ lại những sự kiện đã xảy ra kể từ khi cậu trở về thời điểm này, vừa nói:

"Ừm, cũng ổn, chỉ là đau đầu thôi, nghỉ ngơi nhiều hơn là được. Cậu nghe ai nói tôi ngất xỉu vậy?"

Bên kia im lặng một chút, có vẻ không nghĩ tới An Tinh lại quan tâm đến điều này, vài giây sau mới trả lời:

"Là bạn của bạn tôi, cũng làm việc ở Châu báu An Ninh."

An Tinh cười mỉa mai.

Bạn của bạn gì chứ, chuyện cậu ngất xỉu chắc chắn là An Hạo nói cho Tô Diệc Nhiên biết.

An Tinh khai giảng lên đại học năm thứ ba, Tô Diệc Nhiên là người cậu quen biết từ năm nhất, vì cùng chuyên ngành và ở chung một ký túc xá, nên trở thành bạn tốt. Hay nói cách khác, An Tinh nghĩ cậu ta là "bạn tốt".

Nhưng thực tế, Tô Diệc Nhiên dựa vào danh tiếng của cậu, trước tiên là kết giao với An Hạo, hai người lén lút qua lại với nhau, sau đó khi sự việc về cậu chủ thật và giả bị phơi bày, lại có ý đồ quyến rũ cậu chủ thật Ninh Vinh.

Còn cậu, cậu chủ giả này, đã sớm bị Tô Diệc Nhiên quên lãng.

"Ồ, vậy bạn của bạn cậu có nói cho cậu biết không, tôi không chỉ ngất xỉu khi đi làm, mà còn công bố thân phận nữa?"

Tô Diệc Nhiên bị nghẹn một chút, chỉ có thể thuận theo nói:

"Tôi đang định hỏi cậu đây. Ban đầu không phải nói, là muốn giấu thân phận từ nhân viên bình thường bắt đầu làm lên mà, sao giữa chừng lại bỏ cuộc? Để mọi người biết cậu là con trai của chú An, không phải sẽ được đối xử đặc biệt sao? Như vậy, cho dù cậu làm ra thành tích gì, đều không cách nào khiến người khác tâm phục khẩu phục, bọn họ chỉ sẽ nói cậu dựa vào ánh hào quang của chú An mà thôi."

An Tinh trong lòng "Phi" mấy lần không thành tiếng.

Đúng vậy, ý tưởng che giấu thân phận để vào công ty, chính là do An Hạo ra hiệu cho Tô Diệc Nhiên truyền đạt cho cậu. Nghĩ thôi cũng biết, cuộc gọi của Tô Diệc Nhiên này vốn không phải là để quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cậu, mà chỉ muốn biết điều gì đã khiến cậu thay đổi hành động được sắp đặt trước đó, sau đó mang câu trả lời đi nịnh nọt An Hạo, để sau này có thể bắt nạt cậu.

Nếu là An Tinh của trước đây, lúc này chắc chắn sẽ trực tiếp vạch trần những ý đồ âm mưu giữa Tô Diệc Nhiên và An Hạo. Nhưng cậu đã sống lâu thêm một tháng, đã không còn là cậu của trước kia nữa rồi!

An Tinh quay người nằm ngửa trên giường, giọng điệu đầy phô trương và làm bộ.

"Ai nha, vì tôi cảm thấy che giấu thân phận là việc quá ngốc nghếch!"

"Tôi nếu đã là người thừa kế của gia tộc giàu có, thì phải có dáng vẻ của người thừa kế gia tộc giàu có chứ, làm một kẻ vô danh tiểu tốt thật nhiều uất ức mà."

"Hơn nữa, tôi cần gì phải làm ra thành tích chứ, tôi sinh ra không phải đã nằm trên bằng khen rồi sao!"

Chỉ cần tôi, An Tinh, còn ở trong nhà họ An một ngày, thì có thể khiến các người ghen tỵ đến chết!

--------------------