Chương 9

Ở đầu dây bên kia, Tô Diệc Nhiên bị nghẹn lời. Cậu ta không ngờ rằng An Tinh sau khi nghe lời cậu ta nói, không những không hối hận, mà còn vênh vang tự đắc. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cậu ta lại dấy lên sự ghen tị mãnh liệt.

Không sai, cậu ta ghen tị với An Tinh, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp cậu.

Cho đến bây giờ Tô Diệc Nhiên vẫn nhớ rõ, ngày ấy khai giảng năm nhất đại học, cha mẹ cậu ta đưa cậu ta đến ký túc xá, dặn đi dặn lại cậu ta nhất định phải hòa thuận với bạn học trong trường. Bởi vì đây là trường đại học nghệ thuật tốt nhất ở Đường Thành, có thể vào trường này học chuyên ngành nghệ thuật, ngoài việc tuyển thẳng thông thường, hoặc là có thiên phú sẽ được ngoại lệ trúng tuyển, hoặc là nhà có tiền có quyền có thể đề cử nhận vào.

Cậu ta chỉ là sinh viên được tuyển thẳng bình thường, gia cảnh cũng tầm thường, cũng không phải là người có thiên phú. Mà khi An Tinh bước vào ký túc xá, Tô Diệc Nhiên lập tức đã nhận định, cậu chủ vô lo vô nghĩ này, chắc chắn là do trong nhà có tiền có quyền nhét vào.

Phán đoán của cậu ta rất ít khi sai, thế nhưng làm sao có thể ngờ được, sau hai năm cùng học, cậu ta lại phát hiện bản thân An Tinh cũng có tài năng nổi trội.

Tướng mạo tốt, gia thế tốt, thiên phú tốt, An Tinh lại tự tin và phóng khoáng, tính cách cũng rất tốt. Chỉ cần có An Tinh ở đó, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trong đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người, mà bản thân cậu lại không tự biết được điều đó. Một An Tinh như vậy, Tô Diệc Nhiên làm sao có thể không ghen tị cho được.

Nếu cậu ta là An Tinh, tất nhiên cũng sẽ không ngốc nghếch chạy đi làm một nhân viên bán hàng bình thường ở Châu báu An Ninh.

"Sung sướиɠ làm thái tử không tốt hay sao, việc gì tôi phải cải trang vi hành chi cho mệt vậy!"

Ở đầu dây bên kia, giọng nói vô lo vô nghĩ của An Tinh vẫn còn vang vọng.

"Ngày mai tôi sẽ rời khỏi phòng thị trường, trực tiếp đến phòng thiết kế đấy! Diệc Nhiên, cậu có vui cho tôi không?"

"... Đúng, đúng, ha ha, thật tốt."

An Tinh hài lòng nghe thấy tiếng cười nghiến răng nghiến lợi của Tô Diệc Nhiên, vui vẻ lăn lộn một vòng.

Không phải cậu khoác lác, Châu báu An Ninh nhà cậu có thể đứng hàng đầu cả nước, đó là vì đã đặt việc sáng tạo cái mới ở vị trí chiến lược ưu tiên. Phòng thiết kế hàng năm sẽ nhắm vào các nhóm khách hàng khác nhau, ra mắt nhiều dòng sản phẩm mới, tất cả sản phẩm đều có bản quyền. Ở trong nước, phòng thiết kế của Châu báu An Ninh, nơi mà tất cả những người yêu thích thiết kế trang sức đều muốn lựa chọn là chỗ làm việc đầu tiên.

Tô Diệc Nhiên không thích cậu nhưng lại muốn làm bạn với cậu, chắc chắn là vì để bước vào phòng thiết kế của Châu Báu An Ninh.

Thật đáng tiếc, Tô Diệc Nhiên năm nay mới học năm ba đại học, tài năng bản thân không nổi bật, muốn vào phòng thiết kế chỉ có thể nghĩ đến những ý đồ xấu xa. Cậu ta chẳng qua có thể nhờ cậy An Hạo hoặc An Tinh, nhưng An Hạo căn bản không có tiếng nói trong phòng thiết kế, còn An Tinh...

An Tinh: "Thật đáng tiếc Diệc Nhiên à, tôi cũng phải nhờ cha tôi một thời gian dài mới có thể vào phòng thiết kế, không cách nào đưa cậu vào được. Nhưng tôi sẽ học hỏi từ những bậc thầy thiết kế đó thật tốt! Đợi khi sau này khai giảng, tôi sẽ kể cho cậu nghe được không!"

Mới là lạ.

Tiếng cười của Tô Diệc Nhiên càng giả tạo: "Ha ha, được, cảm ơn cậu vẫn nhớ đến tôi, An An."

"Không có gì." An Tinh ngáp một cái, "Vậy tôi cúp máy đây, tối qua anh họ hại tôi thức khuya, bây giờ mệt quá, tôi phải nghỉ ngơi rồi."

Tô Diệc Nhiên biết làm sao được, chỉ có thể nói vài câu kêu An Tinh nghỉ ngơi cho tốt, rồi đành lòng chịu thua cúp máy.

An Tinh ngủ một giấc đến tối, mở mắt ra, ngơ ngác một lúc.

Phòng ngủ quen thuộc hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ nửa che bởi rèm cửa đã tối, những chuyện ban ngày như một giấc mơ đẹp.

An Tinh chậm rãi cầm điện thoại, bật màn hình lên.

Thời gian là một tháng trước khi sự thật được phơi bày.

Tất cả những điều này không phải là mơ, cậu thật sự sống lại và đã trở về.

Bên trong căn phòng yên tĩnh không có tiếng động, An Tinh nhảy dựng lên, chạy ra ngoài cửa nhìn xuống lầu. An Chiêu Minh đã tan làm về, đang nắm tay Thẩm Anh cười mỉm nói nhỏ điều gì đó.