Chương 6

An Tinh ngẩn ngơ một lúc, bỗng nhiên nhớ ra điều thứ tư mình cần lo lắng.

Cậu còn một hôn ước, đối tượng là Thiên Trầm, người lớn hơn cậu bốn tuổi, từ nhỏ đã cùng cậu lớn lên, hiện nay là người đứng đầu nhà họ Lộ.

"Cha ơi!"

An Tinh tức tối.

"Chỉ là hôn ước bằng miệng thôi!"

Khuôn mặt thiếu niên vốn tái nhợt nay đã ửng hồng, tinh thần cũng trở nên phấn chấn, An Chiêu Minh thở phào nhẹ nhõm, càng thêm thoải mái trêu chọc con trai.

"Hôn ước bằng miệng cũng có giá trị, hơn nữa con cũng không có từ chối."

Quốc gia đã thông qua luật hôn nhân đồng giới, An Tinh từ thời kỳ dậy thì đã phát hiện mình thích nam giới. Vì vậy, nửa tháng trước, khi Thiên Trầm hỏi cậu có muốn đính hôn không, nghĩ rằng có tình cảm lớn lên cùng nhau, mà nhà họ Lộ còn hiển hách hơn nhà họ An, chắc chắn sẽ không ham muốn tài sản của nhà họ An, An Tinh đã đồng ý.

Kết quả sau khi đính hôn qua lời nói và thông báo với cha mẹ, Thiên Trầm giống như đồ tệ bạc, nửa tháng không thấy mặt mũi đâu.

Bị cha mình trêu chọc như vậy, nhớ lại hành động như một đồ tệ bạc của Lộ Thiên Trầm, An Tinh vốn đã tức giận. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại, ở kiếp trước sau khi sự thật về việc ôm nhầm được phơi bày, vốn dĩ từng có rất nhiều người quan hệ thân thiết với cậu, trước khi mọi chuyện chưa kết thúc, đều giữ khoảng cách với cậu. Chỉ có Lộ Thiên Trầm kiên định đứng bên cạnh cậu, thái độ với cậu giống như trước kia, không hề thay đổi.

Nghĩ lại một chút đến chuyện sau này khi sự thật được phơi bày, bọn họ sẽ hủy hôn ước, An Tinh không tức giận nữa. Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra phẫn nộ, thậm chí vươn tay nhéo một cái tóc sau đầu cha An.

"Cha cười nhạo con!"

"Thằng nhóc này, đừng làm cha con trọc đầu chứ!"

An Tinh hừ một tiếng, khéo léo chuyển đề tài nũng nịu với cha.

"Vậy hôm nay con về nhà trước nhé. Cha không phải còn phải họp sao, mau đi làm việc đi, con và mẹ sẽ đợi cha ở nhà."

Cha An cười càng vui vẻ hơn.

Nhìn thấy yêu thương trong mắt người đàn ông, An Tinh cảm thấy chua xót trong lòng, tay từ từ rút vào trong chăn.

Trong tay cậu, nắm giữ vài sợi tóc của An Chiêu Minh.

Dù sao nhà họ An cũng là gia tộc giàu có ở Đường Thành, không thể tùy tiện kéo cha An đi làm xét nghiệm DNA, làm ầm ĩ cho mọi người biết, chắc chắn là không được. An Tinh chỉ có thể lén lấy vài sợi tóc, sau đó tự cậu suy xét tìm một cơ sở có độ bảo mật cao để làm xét nghiệm, rồi mới ngả bài.

Cậu cẩn thận từng li từng tí nắm lấy vài sợi tóc, đợi cha An đi rồi, gói chúng vào bên trong khăn giấy, sau đó rời khỏi công ty về nhà.

Vừa bước vào cửa nhà, mẹ An đã bước đến đón.

"Tinh Tinh à, cha con nói con ở công ty bị ngất, chuyện gì thế hả?"

Người phụ nữ rực rỡ xinh đẹp này giữ gìn nhan sắc rất tốt, khuôn mặt cùng dáng vẻ không hề lộ ra đã đến tuổi trung niên, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn mềm mại, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.

An Tinh trước mặt Thẩm Anh rất ngoan, cậu chủ động tiến lại gần, cười một cách đáng yêu.

"Chỉ là tối qua con không có nghỉ ngơi tốt, một lát con ngủ đủ giấc là ổn thôi!"

Thẩm Anh cũng nhận ra vẻ mặt con trai có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn tốt, liền ấn lên cái trán cậu một cái , rồi quay người đi về phía nhà bếp, cằn nhằn nói.

"Ăn chút gì rồi hãy ngủ, mẹ làm cho con một tô mì nha. Đã bảo con đừng cứng đầu, cha mẹ nuôi con được, không cần con phải tiếp quản công ty, mệt mỏi lắm..."

An Tinh lẩm bẩm một tiếng, lui về phòng thay quần áo, giấu kỹ tóc của cha An, rồi mới sửa soạn đến nhà bếp giúp đỡ mẹ mình.

Trong nhà bếp, dì Trương phụ trách nấu cơm đã chuẩn bị kỹ càng sẵn mì và rau cắt nhỏ, Thẩm Anh thì đang trộn nước sốt.

Mặc dù là một gia đình có tiền, cũng có dì giúp việc chuyên nấu ăn và dọn dẹp, nhưng Thẩm Anh thỉnh thoảng cũng tự mình vào bếp, nấu một ít món ăn ngon cho An Tinh và An Chiêu Minh. Ngoài những món mì thông thường, thì tài nghệ làm bánh ngọt của Thẩm Anh cũng là có một không hai trên đời.

An Tinh đứng bên cạnh nhìn một lúc, cũng cảm thấy có chút đói. Cậu năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tỉnh lại trước khi xảy ra sự việc tai nạn xe, rất cần ăn một ít bánh ngọt để an ủi bản thân mình.

Hùng hồn nghĩ như vậy, An Tinh cũng bước vào bếp, tìm kiếm nguyên liệu rồi đi ra, dự định làm một chiếc bánh chocolate brownie.

Thẩm Anh liếc nhìn một cái: "Ngấy."

Khẩu vị của Thẩm Anh thích ăn nhạt, ăn đồ mặn sẽ khiến dạ dày không thoải mái, cơ thể cũng không tốt.

Động tác của An Tinh dừng lại, giả vờ như lơ đãng hỏi:

"Mẹ, con nghe cha nói, lúc mẹ sinh con đúng lúc gặp chuyện ngoài ý muốn, bị hoảng sợ, cơ thể mới luôn không tốt. Chuyện này là thế nào vậy ạ?"