Chương 5

Ban đầu cậu tin lời người khác dụ dỗ, không những làm chuyện ngu ngốc như giấu diếm thân phận vào công ty thực tập, mà còn bỏ qua chuyên môn của mình, chạy đến làm marketing bên thị trường mà hoàn toàn không hiểu gì. Bây giờ cậu chỉ muốn khóc vì sự ngu ngốc của chính mình trước đây!

Ngăn cản An Hạo giẫm lên cậu để thăng tiến bước thứ hai: làm rõ tin đồn nhảm, không phải cậu không bằng An Hạo, chỉ là chuyên môn của cậu không phù hợp.

Ánh mắt An Chiêu Minh khẽ buông lỏng, xoa đầu An Tinh một cái.

"Nghe thấy không. Ban đầu con hờn dỗi muốn vào phòng thị trường, cha đã khuyên con, con còn không nghe. Đồng nghiệp của con đều nói, con phù hợp với bộ phận thiết kế. Sau này đến phòng thiết kế, không được lại làm nũng như trẻ con nữa!"

An Tinh ngoan ngoãn gật đầu, không mấy ngạc nhiên trước lời nói của cha mình nhằm làm dịu mọi chuyện.

Ngay trước mặt nhiều người ngoài như vậy, dù An Hạo có làm gì đi nữa cũng là người nhà họ An, tính khí anh ta có thể nhốn nháo, nhưng cha anh ta chắc chắn sẽ đánh năm mươi gậy. An Tinh cũng không để ý, cậu chỉ không muốn An Hạo lợi dụng cậu để thăng tiến, còn những chuyện khác có thể từ từ tính sau.

An Chiêu Minh đã lên tiếng, dù An Hạo có không cam lòng đi nữa, lần này cũng chỉ có thể như vậy. Trước khi rời phòng, anh ta quay đầu nhìn An Tinh một cái, ánh mắt hơi trầm xuống.

An Tinh thấy vẻ mặt u ám của An Hạo, không hứng thú quay mắt đi chỗ khác. Cậu làm vẻ mặt như vậy với An Hạo, là bởi vì cậu không muốn chịu đựng sự tổn thương nữa, cũng bởi vì, dù sao An Hạo không coi cậu là em trai của mình, vậy thì cậu cần gì phải quan tâm đến mặt mũi của An Hạo.

Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, vẻ mặt An Chiêu Minh dịu lại, lại xoa một cái lên mái tóc xoăn trên đỉnh đầu An Tinh.

"Con và anh họ có mâu thuẫn à?"

An Tinh nhếch mép. Hồi nhỏ thì không nói, càng lớn An Hạo càng biết diễn, lại là một trong hai người trẻ tuổi duy nhất của nhà họ An, cha chắc chắn không nghĩ đưa người ta theo hướng xấu. Tuy cậu biết sự thật, mà dù sao cậu cũng không phải là con cháu của nhà họ An, cũng không tiện công khai nói xấu An Hạo

Cậu chần chừ một chút, kéo tay áo An Chiêu Minh hỏi:

"Cha, sau này sẽ giao công ty cho anh ta sao?"

An Chiêu Minh sửng sốt.

An Tinh ủ rủ cúi đầu: "Tại con quá ngốc, thật sự không học được những thứ như quản lý doanh nghiệp."

Dù không phải con ruột, nhưng An Tinh cảm thấy mình khá giống mẹ An, đều khá tự do, lại yêu thích nghệ thuật, thực sự không phù hợp với việc quản lý doanh nghiệp. Châu báu An Ninh là do An Chiêu Minh tự tay thành lập, tất nhiên do An Tinh kế nhiệm là tốt nhất. Nhưng vì An Tinh không phù hợp làm người quản lý, An Hạo mới nảy sinh tâm tư.

Nhìn từ biểu hiện của An Hạo ở kiếp trước, An Tinh cảm thấy, bất luận có ôm nhầm hay không, An Hạo đều có lợi thế rất lớn trong công ty. Không có chuyện ôm nhầm, danh tiếng của cậu không bằng An Hạo, còn xảy ra chuyện ôm nhầm, với sự chênh lệch tuổi tác, dù cậu chủ thật sau này vào Châu báu An Ninh, cũng rất khó cạnh tranh với An Hạo.

Châu báu An Ninh là của nhà họ An, An Tinh không ham muốn quyền sở hữu của nó. Nhưng nếu sau này có tranh chấp về mặt này, cha mẹ An chắc chắn sẽ phải lao tâm khổ trí.

Dù không phải con của họ, An Tinh cũng không muốn họ phải lo lắng sau này.

Thiếu niên buồn bã cụp đầu, những lọn tóc nhỏ dường như cũng héo úa. An Chiêu Minh thấy thú vị, lại cảm thấy có hơi vui mừng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn của con trai.

"Con chính là vì điều này, nên mới nhất quyết muốn đến thực tập à?"

Giọng người đàn ông mang theo ý cười, An Tinh ngốc nghếch ngẩng đầu.

"Trẻ con không nên suy nghĩ quá nhiều, cha con còn có thể làm việc thêm hai mươi năm nữa."

An Tinh: "... Con đã hai mươi tuổi rồi!"

"Nhưng vẫn là nhóc con của cha." Tổng giám đốc An uy nghiêm, cười dịu dàng, "Dù sau này con không thể quản lý công ty, thì thuê một người quản lý chuyên nghiệp làm việc cũng được, chỉ là kiếm ít tiền hơn một chút thôi."

"Về phần anh họ con, với khả năng hiện tại của nó, còn xa mới có thể tiếp nhận công ty. Ngay cả khi sau này nó có ý định thừa kế, cũng phải xem nó có đủ năng lực hay không."

An Tinh không ngờ cha mình lại có thể nhìn nhận một cách thoải mái như vậy, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cậu mới chỉ là sinh viên năm hai, những điều lo lắng không nhiều, một là chuyện ôm nhầm, hai là việc vợ chồng nhà họ An sau khi nghỉ hưu, còn lại chính là cha mẹ ruột của cậu có tình trạng như thế nào. Việc ôm nhầm và tìm kiếm cha mẹ ruột đều cần phải từ từ tính toán, cái gần ngay trước mắt, chính là An Hạo, người anh họ không yên phận này và sự thèm muốn của anh ta đối với Châu báu An Ninh.

Vì cha đã có kế hoạch từ lâu, và nếu như mọi thứ suôn sẻ, cậu chủ thật cũng có thể giúp đỡ cha... An Tinh cũng coi như yên tâm.

An Tinh đang muốn nở nụ cười, thì thấy cha An tinh quái cười một tiếng .

"Cùng lắm, sau này cứ để Thiên Trầm quản lý Châu báu An Ninh."

"..."