Chương 4

An Chiêu Minh rất hiểu con trai mình. Con trai ông suy nghĩ đơn giản, đối với người thân cận lại thẳng thắn, khi có bất đồng ý kiến với ai đó, sẽ nói ra ngay tại chỗ một cách hào phóng.

Tính cách này rất được lòng người khác, bởi vì không hề có tính công kích và đơn giản đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được. Cũng không dễ bị tổn thương, bởi vì cậu có một bộ logic của riêng mình, khi gặp người không hợp với tam quan của mình sẽ lập tức tránh xa, chỉ ở trong vùng an toàn của mình.

Nói một cách khác, nếu con trai ông bị tổn thương, chắc chắn là bị tổn thương rất lớn.

An Chiêu Minh bước lên phía trước một bước, ngồi xuống bên cạnh giường.

"Con trai, con ngất xỉu à? Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ!"

Nói xong, ông vươn tay sờ lên đầu An Tinh, dáng vẻ không hề nghiêm nghị và khó tiếp cận như khi ở công ty.

Mọi người: ...

Đã rõ ràng, An Tinh chính là con trai ruột của tổng giám đốc An, coi ông ấy lo lắng kìa.

An Tinh quen thuộc nghiêng đầu về phía trước, đầu tựa vào lòng bàn tay khô ráp và ấm áp, yếu ớt nói:

"Chỉ là kế hoạch marketing viết không tốt, tối qua thức khuya chỉnh sửa ngủ không ngon, nên..."

An Chiêu Minh nhíu mày, nắm bắt được điểm chính: "Con mới đến công ty một tuần, đã viết kế hoạch marketing rồi sao?"

An Hạo đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Anh ta theo bản năng bước lên một bước, muốn nói điều gì đó, thì thấy An Chiêu Minh đã quay đầu nhìn về phía anh ta một cái. Ánh mắt sâu thẳm đó, như thể có thể nhìn thấu tất cả những tâm tư nhỏ bé của anh ta.

An Chiêu Minh: "Con không biết viết à? Cũng là vì anh họ con không cân nhắc kỹ, công việc này hiện tại không phù hợp với con."

An Tinh không phủ nhận khả năng của mình không đủ, từ kiếp trước đến bây giờ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nắm quyền ở Châu báu An Ninh, cậu biết khả năng của mình có bao nhiêu. Nhưng dù biểu đạt cùng một ý nghĩa, An Hạo chỉ muốn dẫm đạp lên cậu để nổi bật bản thân, còn cha An lại rất khách quan nói rằng, việc sắp xếp nhiệm vụ như vậy là sự thiếu sót của người lãnh đạo.

Ánh mắt của người đàn ông luôn nghiêm túc lúc này đang tràn đầy yêu thương và chiều chuộng, sau khi xoa đầu An Tinh, lại giúp cậu chỉnh lại cổ áo. Những người khác trong phòng đã nhận thức sâu sắc rằng, bất kể tin đồn con trai của tổng giám đốc An có vô dụng đến đâu, nhưng thực tế, so với "người cháu tài giỏi", tổng giám đốc An càng coi trọng An Tinh - con trai của mình hơn.

Vì An Chiêu Minh đã lên tiếng, An Hạo cũng hiểu rằng hôm nay mình phải nhận thua. Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, anh ta nói:

"Bác cả, chuyện này thực sự là lỗi của con. Con nghĩ rằng em họ đã đi theo bác từ nhỏ, học hỏi được nhiều, viết một kế hoạch marketing chắc chắn không làm khó được em ấy, không ngờ..."

Anh ta nhìn An Tinh với vẻ mặt thành khẩn: "Cơ thể em họ không khỏe, thì mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Nếu không phải mọi người đã ở trong phòng y tế từ đầu đến cuối, chứng kiến toàn bộ biểu hiện của An Hạo, thật sự có thể tin rằng anh ta là một người anh họ có uy tín và yêu thương em trai.

Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của An Hạo, An Tinh vốn không hề có ý định làm lành, cụp mắt xuống. Cậu cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, lộ ra vẻ mặt như sắp khóc.

"Cha, con không nên ở lại công ty nữa."

"Con biết anh họ nghĩ con ngốc, không biết gì cả, không giống như con cái nhà họ An, cũng không xứng đáng làm việc ở công ty của gia đình. Là con tự cao tự đại, nghĩ rằng có thể giúp cha chia sẻ một số công việc... Con vẫn là nên rời đi thì hơn"

An Hạo, vốn cho rằng An Tinh sẽ xuống nước: ? ?

Hôm nay tên ngốc này rốt cuộc làm sao vậy! Tại sao tất cả mọi hành động đều nằm ngoài dự đoán!

Sắc mặt An Hạo biến dạng, An Chiêu Minh im lặng không nói, An Tinh buồn bã cúi đầu. Nhưng trong phòng y tế, tuyệt đối khó xử nhất không phải là ba người bọn họ, mà là mấy người nhân viên khác của phòng thị trường. Trải qua cảnh tượng sặc mùi thuốc súng của gia đình sếp lớn như vậy, họ thực sự không thể vui vẻ hóng hớt nữa!

Chỉ có anh Dương, người có mối quan hệ tốt với An Tinh, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, lên tiếng trong sự im lặng.

"An Tinh em không phù hợp làm việc ở phòng thị trường, có thể chuyển sang phòng thiết kế mà. Không phải em học về nghệ thuật sao!"

Mọi người lập tức "tỉnh" lại.

"Nghệ thuật? An Tinh không phải học quản lý sao?"

Anh Dương tùy tiện nói: "Không phải, tôi nhớ An Tinh đã nói với tôi rằng em ấy là sinh viên năm hai của đại học nghệ thuật, em ấy còn cho tôi xem bản vẽ thiết kế trang sức. Tổng giám tốc An, đừng trách tôi nhiều lời, tôi nghĩ công ty châu báu của chúng ta, An Tinh thực tập không nhất thiết phải đến phòng thị trường, chuyển sang phòng thiết kế không phải càng chuyên môn hơn sao?"

An Tinh cúi đầu che đậy, không để nụ cười trên mặt lộ ra. Những lời này nếu do cậu hoặc cha cậu nói ra thì giống như đang biện minh, nhưng khi người khác nói ra lại có ích hơn nhiều, anh Dương quả thực là một người tốt!