Chương 19

"Dám làm việc nghĩa thì không có gì sai, mẹ nghĩ cậu bé hôm qua, chắc chắn cũng rất biết ơn con đã giúp đỡ đấy."

"Nhưng giống như cha con nói, lần sau nếu có làm việc nghĩa, cũng phải chú ý đến an toàn nhé."

Nhìn xem, mẹ thật biết cách nói chuyện nha, An Tinh làm mặt quỷ với cha An.

"Dạ, con biết rồi ạ!"

Do dự một chốc, An Tinh không tiếp tục nói thêm gì về chuyện của Ninh Vinh. Một là chuyện nhà họ Ninh được bảo vệ thông tin riêng tư khi đưa tin, theo lý mà nói, thì cậu không nên biết gì về những gì xảy ra với Ninh Vinh.

Hai là, An Tinh cũng muốn bảo vệ bản thân mình. Nếu cứ liên tục nhắc đến Ninh Vinh trước mặt cha mẹ, sau này khi sự thật được phơi bày... liệu họ có nghi ngờ cậu đã sớm biết chuyện ôm nhầm này không?

An Tinh tin tưởng cha mẹ, nhưng cậu cũng không muốn thử thách lòng người.

Vì vậy tối qua, cậu thậm chí không trao đổi thông tin liên lạc với Ninh Vinh. Đợi sau này Ninh Vinh được tìm thấy, cậu cũng không nên nhúng tay vào.

Cậu thiếu niên ngoan ngoãn thành thật ăn cơm, khiến An Chiêu Minh và Thẩm Anh không khỏi mềm lòng. An Chiêu Minh cũng vươn tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn nhỏ của con trai, lời nói sâu xa nói:

"Khi con gặp người khác nên giữ một cái đầu bình tĩnh, đừng quá dễ tin ai. Bên ngoài kẻ xấu rất nhiều, chỉ lừa được những đứa ngốc như con thôi."

An Tinh: ...

An Tinh không chịu thua, thậm chí cảm thấy mình rất thông minh. Nhưng vợ chồng nhà họ An đều cho rằng cậu là nhóc ngốc, khuyên bảo hết nước hết cái, chỉ sợ cậu bị đàn ông bên ngoài lừa gạt.

Bữa sáng kết thúc, mái tóc xoăn nhỏ trên đầu An Tinh đã xẹp xuống.

An Chiêu Minh không phải là người nghiện công việc, không có thói quen mang việc về nhà vào cuối tuần. Hôm qua cả nhà đã tổ chức phong trào chơi đánh cầu lông trong khu chung cư, nên hôm nay sau khi ăn sáng, họ lười biếng ở nhà không đi đâu. An Chiêu Minh xem TV cùng Thẩm Anh, còn An Tinh lăn lê trên sofa chơi điện thoại.

Khi dì Trương, người giúp việc trong nhà, ra hỏi mọi người muốn ăn gì vào buổi trưa, An Tinh vội vàng giơ tay:

"Con ăn ở bên ngoài! Dì không cần lo cho con!"

Nhìn thời gian cũng gần đến giờ, An Tinh đứng dậy đi thay đồ, thì nghe thấy An Chiêu Minh ở sau lưng gọi lại:

"Tối nay nhà chú hai con đến ăn cơm, con đừng về muộn quá."

"Dạ, con biết rồi ạ!"

An Tinh chạy càng nhanh hơn.

*

Cuối tuần tốt lành như vậy mà An Tinh không ở nhà, tất nhiên là muốn đi tìm Lộ Thiên Trầm rồi.

Nhà An Tinh ở khu biệt thự ngoại ô phía nam Đường Thành, gần núi, còn nơi Lộ Thiên Trầm ở thì ở ngoại ô phía bắc thành phố, gần với Lộ thị. Khi An Tinh đến nhà họ Lộ, đã là giờ ăn trưa, người mở cửa là Lộ Thiên Trầm, vẫn còn quấn chiếc tạp dề màu xám quanh eo.

"Wow, anh Trầm, hôm nay anh nấu cơm à!"

Người đã đi nước ngoài thì khác biệt thật, biết nấu rất nhiều món ăn hàng ngày. Không giống An Tinh, chỉ có món tráng miệng mới có thể đem ra ăn.

"Người ta mới gửi đến một lô tôm biển, em chắc sẽ thích ăn."

Lộ Thiên Trầm mở cửa rồi quay trở lại phòng bếp, An Tinh không nhịn được theo sau hai bước, gật đầu lia lịa.

"Thích lắm thích lắm..."

Khóe miệng Lộ Thiên Trầm cong lên, đang nghĩ đến việc khi nhóc ngốc nghếch theo anh vào bếp, anh có thể tự tay đút cho cậu ăn một con tôm, bên cạnh đột nhiên một bóng dáng lông xù nhảy qua.

"Meow ~"

Tiếp theo là tiếng thiếu niên ngạc nhiên vui mừng.

"Hoa Hoa à!"

Lộ Thiên Trầm: ...

Đàn ông đích thực không quan tâm đến những chuyện đằng sau, Lộ Thiên Trầm một mình quay trở lại phòng bếp, lẻ loi nấu ăn một mình.

An Tinh vuốt ve chú mèo nhỏ chạy ra đón mình, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.

Cuối tuần tốt lành như vậy mà An Tinh không ở nhà, mà lại đến tìm Lộ Thiên Trầm, tất nhiên là vì chú mèo này rồi!

Nói về chú mèo này, thực ra là An Tinh nhặt được từ hai năm trước, một ổ chỉ sống sót một con như vậy. Cậu đưa chú mèo đến bệnh viện thú y, bởi vì mọc ra đóa hoa nhỏ trên cánh tay ngắn ngủn, nên đặt tên là Hoa Hoa.

Khi Hoa Hoa không cần bú sữa nữa, An Tinh phấn khởi mang theo một đống đồ dùng cho mèo cùng chú mèo về nhà, nhưng khi bước vào cửa chính thì cậu kinh ngạc phát hiện ra --

Thẩm Anh bị dị ứng với lông mèo.

Chuyện này không thể trách An Tinh, ngay cả bản thân Thẩm Anh, bà cũng không biết mình dị ứng với lông mèo.

So sánh giữa mẹ và thú cưng mới được nhặt về, An Tinh dĩ nhiên quan tâm Thẩm Anh hơn, nhưng cậu lại rất thích chú mèo nhỏ này. Khi mèo nhỏ suýt chết, chính cậu đã nhặt được nó, thiếu niên vừa mới trưởng thành không khỏi phải có trách nhiệm với chú mèo nhỏ này, cậu càng không muốn tùy tiện giao nó cho xa người lạ nhận nuôi.

"Không yên tâm giao cho người khác, vậy thì để anh giúp em nuôi nó."

Lúc đó, Lộ Thiên Trầm mới bắt đầu luyện tập ở công ty, để sau này nắm quyền nhà họ Lộ, đã nói với thiếu niên đang tỏ vẻ khó xử.

"Sau khi vào Lộ thị, anh sẽ không chuyển nhà trong thời gian ngắn. Nếu anh phải đi công tác, có thể tìm người giúp đỡ cho mèo ăn. Vào cuối tuần, nếu em rảnh em lúc nào cũng có thể đến chơi với nó."