Chương 17

Ninh Vinh kéo An Tinh chạy nhanh đến gần xe, mở cửa xe và đẩy An Tinh vào trước, sau đó cũng chui vào ghế sau rồi nhanh chóng đóng cửa, chú Lý đạp chân ga, cuối cùng thoát khỏi mấy tên lưu manh kia.

"Tinh Tinh, cháu không sao chứ?"

An Tinh nằm dựa trên ghế, cố gắng di chuyển về phía trước, Ninh Vinh lao vào khiến cậu suýt nữa đau sốc hông.

"Không, không sao... Hộc... May mà chú Lý đến kịp, quá nguy hiểm."

Chú Lý nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy nam sinh đã kéo cậu chủ nhỏ của mình vào trường hợp nguy hiểm. Nam sinh đó chỉ hơi thở dốc, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, trên mặt và khóe môi có vết bầm tím, có vẻ như nhận ra ánh mắt của ông ấy, đột nhiên cậu ấy nhìn lại.

Trong lòng chú Lý có chút bất ngờ, cảm thấy có chút quen thuộc với ánh mắt này. Trước khi ông ấy kịp suy nghĩ xem cảm giác quen thuộc này là từ đâu đến, thì đã thấy nam sinh cúi đầu, nhìn về phía cậu chủ nhỏ của mình.

"Cậu ổn không? Cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi."

An Tinh giật mình, kinh ngạc đến không thể tin được quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy xin lỗi và bình tĩnh của Ninh Vinh.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi."

An Tinh: ...

Trời ạ, Ninh Vinh không còn nói chuyện với cậu bằng giọng điệu mỉa mai, còn nói cảm ơn cậu nữa kìa!

An Tinh ngồi thẳng dậy, cảm thấy như được sủng mà lo sợ.

Trong kiếp trước, sau khi chuyện về cậu chủ giả mạo được phơi bày, cậu và Ninh Vinh thực sự không gặp nhau được mấy lần, mỗi lần hoặc là có cha mẹ An, hoặc là có cả gia đình An Hạo, hầu như không có cơ hội trò chuyện riêng. Cậu thực sự cảm thấy có lỗi, nên đã cố gắng nói chuyện với Ninh Vinh, nhưng yêu cầu kết bạn WeChat lại không được chấp nhận, cố gắng trò chuyện thì lại bị đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai, cuối cùng cậu cũng từ bỏ.

Lần cuối cùng cậu muốn tìm Ninh Vinh để nói chuyện, thì lại gặp tai nạn giao thông.

"Không có gì..." An Tinh từ từ ngồi thẳng dậy, không thoải mái di chuyển một chút: "Lúc đó tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, nếu không có tôi, có lẽ cậu đã có thể tự mình chạy thoát rồi, vậy mà sau đó còn phải kéo theo tôi chạy..."

Thiếu niên mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng có in họa tiết, họa tiết là một bức tranh sơn dầu với nội dung khó hiểu, phía dưới là một chiếc quần dài rộng rãi, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp, trên chân đi một đôi giày thể thao. Ninh Vinh nhận ra thương hiệu này, biết rằng đây là đôi giày phiên bản giới hạn, không chỉ không bán ở trong nước, mà ngay cả hàng giả cũng không có.

Còn chiếc xe họ đang đi, dù Ninh Vinh không biết nhiều về xe hơi đắt tiền, thì cũng biết rằng người có tài xế đến đón vào buổi tối như vậy, chắc chắn là một cậu chủ nhà giàu có.

Nghĩ lại việc cậu chủ này vừa rồi lao đến nắm lấy cậu ấy, dù bản thân đã sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kéo cậu chạy trốn... Ninh Vinh lắc đầu thấp giọng nói:

"Nếu không phải có chiếc xe này đến đón cậu, tôi cũng không thể chạy thoát mà không hề hấn gì, vậy nên vẫn phải cảm ơn cậu."

Không ai thích lao vào một cách bất chấp, rồi tự tạo rắc rối cho mình, lại tự cho là mình đang làm việc tốt như một kẻ ngốc cả. Nhưng Ninh Vinh cảm thấy, nếu không phải vừa rồi cậu chủ nhỏ này lao đến nắm lấy cậu ấy, lại còn sợ đến mức ù tai run rẩy, có lẽ cậu ấy... không thể nghĩ đến việc chạy trốn.

Cậu ấy sẽ quay lại đối mặt với mấy tên lưu manh kia, đánh nhau với họ để giải tỏa cơn giận trong lòng, cho dù bị đánh đến chằng chịt vết thương cũng không sao cả.

Ninh Vinh cụp mắt, bàn tay đặt bên cạnh từ từ siết chặt.

An Tinh trong một khoảnh khắc bỗng dưng cảm thấy, Ninh Vinh trước mắt cậu trở nên giống hệt như lần gặp mặt trước kia, cực kỳ lạnh lùng, như thể đã khóa chặt trái tim mình, không ai có thể bước vào tầm mắt của cậu ấy nữa.

Hoàn toàn khác với nam sinh vừa rồi bình tĩnh nói lời xin lỗi cậu.

Do dự một chốc, An Tinh lấy khăn giấy từ ngăn kéo nhỏ ra đưa cho cậu ấy.

"Những người đó là ai vậy? Có cần phải báo cảnh sát không?"

Ninh Vinh tỉnh táo lại, ban đầu muốn tìm một lý do để lấp liếʍ cho qua chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành và lo lắng của thiếu niên, lời nói sắp ra tới cửa miệng lại thu lại, cuối cùng lại nói thật.

"Bọn nó là một số tên lưu manh chơi bời lêu lỏng. Khi cha mẹ tôi qua đời, lúc chia tài sản, tôi và mấy người họ hàng trong nhà có một số tranh chấp."

An Tinh ngây người một lúc, sau đó mới phản ứng lại với vẻ mặt không thể tin được.

"Mấy người họ hàng trong nhà cậu tranh chấp gia sản với cậu, còn tìm lưu manh đến đe dọa cậu?!"

Ninh Vinh không nói gì.

An Tinh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Ninh Vinh đã gặp phải những chuyện như thế này.