Chương 2

Quý Thì Phong ngoảnh mặt làm ngơ, cậu thản nhiên ném túi xách lên bục giảng, nhặt một cục phấn màu trên bàn, viết ba chữ lên bảng đen.

Cậu viết chữ rất đẹp, liền mạch và nét viết cứng cáp, thậm chí ngay cả Lý Biền Thư vốn đã quen viết bảng cũng phải kinh ngạc.

Đặt dấu chấm hết cho chữ "Phong", Quý Thì Phong ném cục phấn đi, vỗ vỗ tay, mỉm cười về phía học sinh ở dưới: "Quý Thì Phong, rất vui được làm quen với mọi người."

Có nữ sinh ở dưới bí mật lấy điện thoại để chụp ảnh cậu, quên tắt tiếng máy ảnh, "tách tách" một âm thanh sắc nét.

Lý Biền Thư ho khan hai tiếng, trừng mắt cảnh cáo nữ sinh đó, giơ tay chỉ vào chỗ trống duy nhất ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ: “Trước tiên em ngồi ở đó, chúng ta tiếp tục bài giảng."

Quý Thì Phong ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhét cặp sách vào ngăn kéo, lấy sách giáo khoa ra, chỉ thấy mình không phải là người duy nhất đến muộn, học sinh ngồi trước mặt cậu cũng muộn.

Ngăn kéo của học sinh trước mặt chất đầy, không phải là sách giáo khoa, mà toàn là đồ ăn vặt.

Khi Quý Thì Phong nhìn vào, thấy có hạt hướng dương, khoai tây chiên, sữa bò wangzai, mì ăn liền, thậm chí còn có lẩu tự sôi. Cả một cửa hàng nhỏ đã nằm ở đó.

Dưới bàn còn có một cái rổ tre, sách giáo khoa được chất đống vào đó.

Đã khai giảng được hai tháng, những cuốn sách ấy còn nguyên vẹn như mới, không có một nếp nhăn nào, dường như chúng chưa từng được mở ra.

...

Quý Thì Phong một tay chống cằm, một tay xoay cây bút trong tay.

Cậu đã gặp một bạn học bị cướp tiền và dâng ví bằng cả hai tay, sau đó lại gặp một bạn học ngồi trước bày đồ ăn vặt lên bàn và đặt sách xuống đất.

Thật là, học sinh trường Trung học Số 3 này có ý tưởng thú vị thật.

Trên bục giảng, Lý Biền Thư đang giảng về sự kiện ngẫu nhiên. Điểm kiến thức này quá đơn giản, Quý Thì Phong nghe giảng rồi bắt đầu mơ mộng, suy nghĩ về việc tìm công việc bán thời gian để nhanh chóng kiếm tiền.

Khi cậu đang suy tư, một giọng nói trong trẻo đột nhiên từ cửa sau truyền đến: "Điểm danh!"

Quý Thì Phong nghiêng đầu nhìn sang, có một người đứng bên cửa, vóc dáng mảnh mai và thanh thoát, giống như một mảnh tre mỏng.

Cậu ấy mặc áo sơ mi cổ bẻ màu xanh nhạt, quần ngố trắng, giày vải trắng, tất cao cổ màu xanh. Áo sơ mi được đóng vào thắt lưng co giãn, trên vai mang theo túi đeo chéo màu vàng chanh, bắp chân thẳng gầy, toàn bộ trang phục sạch sẽ và ngoan ngoãn. Làn da của cậu ấy rất trắng, mặt tròn trịa mặc dù thân hình rất gầy.

Điểm bắt mắt nhất là cậu có một búi tóc nhỏ trên trán, còn kẹp một cái kẹp tóc SpongeBob.

Nếu người những người con trai trên trán đeo thứ này, họ có thể trở nên loè loẹt, nhưng búi tóc nhỏ này trên trán cậu không những không phải như thiếu nữ, mà còn trông đáng yêu kỳ lạ.

Quý Thì Phong nhìn cậu hai cái, sau đó liền suy nghĩ…

Nhìn bộ trang phục này, đây không phải là người vừa rồi ở bục cờ bị cướp sao.

Trong lớp còn lại chỉ còn một ghế trống chưa có người ngồi, liệu người này có phải là người ngồi ở chỗ đó, tức là người bày đồ ăn vặt trong ngăn kéo không?

"Lộ Từ, trong tháng này đây là lần thứ mấy em đến trễ?" Lý Biền Thư nghiêm nghị hỏi.

Lộ Từ nói: "Giáo viên, em có lý do chính đáng."

"Cô quá lười nghe em nguỵ biện.” Lý Biền Thư xuất lại lời nói kinh điển của giáo viên “Bốn mươi ba học sinh trong lớp, nếu em nguỵ biện một phút, thì đã làm mất bốn mươi ba phút của mọi người!"

Lộ Từ sờ sờ mũi: "Vậy em không nói nữa, cô cho em vào đi."

"Không có quy tắc, không có trật tự! Em xem em giống ai!" Lý Biền Thư liếc nhìn búi tóc treo lủng lẳng trên đầu Lộ Từ, tỏ vẻ không chịu nổi. " Nhìn tất cả nam sinh trong trường, chỉ có mình em có bím tóc!"

"Đây là bím tóc trừ tà," Lộ Từ bĩu môi, "Gia đình em đang tìm chủ nhân, nếu không buộc bím tóc thì gia đình em sẽ phá sản."

"Vẫn còn luyên thuyên! Cả lớp đã lãng phí thêm bốn mươi ba phút nữa vì em!" Lý Biền Thư gõ mạnh vào bàn, sau đó giơ tay chỉ chỉ, "Đi trễ thì phạt đứng ở hành lang!"

Lộ Từ tức giận không dám nói gì.

...

Lộ Từ đang chuẩn bị ngoan ngoãn đi ra ngoài để thực hiện án phạt đứng ở hành lang, thì đột nhiên thoáng thấy phía sau chỗ ngồi của mình có thêm một người.

Người đó mặc áo thun đen, vai rộng, trên tai phải có một thứ sáng bóng, giống như một chiếc bông tai.

Lộ Từ mở to hai mắt, anh chàng này chính là người mà cậu mới gặp ở tầng dưới, nói cái gì đó kỳ lạ khiến cậu đến muộn.

"Giáo viên, cậu ta cũng đến trễ!" Lộ Từ ở cửa giơ tay cao lên, "Tại sao cậu ta không bị phạt đứng?"

Quý Thì Phong đang lười biếng xoay bút: "..."

"Không có quy tắc, không có trật tự." Lộ Từ nâng cao cằm, "Giáo viên, người đã nói câu đó chính là cô."

Một phút sau, Quý Thì Phong và Lộ Từ đứng cạnh nhau trong hành lang.

Quý Thì Phong đút hai tay vào túi, lười biếng dựa vào tường: "Bạn nhỏ cùng lớp, lấy oán trả ơn?"

"Cậu nói ai là nhỏ ?" Lộ Từ theo phản xạ nhón chân lên, sau đó nắm bắt trọng điểm của câu hỏi, "Không có, cậu có ân huệ gì với tôi?"

"Quên nhanh như vậy?" Quý Thì Phong liếc mắt nhìn Lộ Từ, "Vừa rồi ở bục cờ, cậu bị cướp."

Lộ Từ giật mình: "Cướp cái gì? Đó là anh trai tôi, anh trai ruột của tôi!"

"Anh trai cậu?" Lần này đến lượt Quý Thì Phong giật mình, "Vậy sao anh ta nắm đầu cậu?"

Lộ Từ: "Anh ta đang buộc bím tóc cho tôi!"

Quý Thì Phong: "Thế cậu cho anh ta ví tiền làm gì?"

Lộ Từ: "Tôi để dây buộc tóc trong ví!"

Quý Thì Phong và Lộ Từ đều quay đầu nhìn nhau hai giây, cả hai đều ngơ ngác.

"......"

"......"

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Quý Thì Phong công, Lộ Từ thụ.

Chó con truy tìm chồng trên mạng.