Chương 1

Sáng sớm, trời âm u mây đen đặc, có vẻ như sắp mưa.

Quý Thì Phong uống hết một ly sữa đậu nành lớn, xách ba lô lên và hét lên trong nhà: "Cha, con đi đây."

Trong nhà không có âm thanh trả lời. Quý Thì Phong vào phòng xem, không có ai. Sau đó, cậu ta ra ngoài sân và thấy ông già nhỏ bé đang phơi chăn, cố gắng nhón chân trông thật lạ lùng và khó khăn.

"Con không thể yên ổn một tí." Quý Thì Phong sải bước tới, lấy chiếc chăn mùa đông từ tay ông. "Nếu cha ngã thêm lần nữa, con sẽ không chăm sóc nữa."

Quý Bác Văn vỗ vỗ lưng cậu, gằn giọng: "Con còn dám chỉ trích ta, cái tốt không học được thì học hết cái xấu, bắt cước người khác gây rắc rối! Đánh nhau!"

"Ừ, ừ, cha luôn đúng." Quý Thì Phong nghe những lời này lỗ tai sắp dựng lên, cậu ta duỗi chăn ra chiếu lệ nói, "Con xấu, con xấu, mười tám đời tổ tiên của họ Quý nhà chúng ta, chỉ có mỗi con xấu, gia đình người ta có mộ tổ tiên toả ra khói xanh, nhà họ Quý thì có con, đất mộ tổ tiên chúng ta đen đến mức có thể làm mỏ than."

"..."

Lời muốn nói bị tên nhóc này cướp lấy trước, Quý Bác Văn nghẹt thở và trừng mắt khô khốc.

Quý Thì Phong trải chiếc chăn ra và hỏi cha mình: "Mỗi lần đều thế này, có câu nào mới không?"

"Thằng nhãi này!" Quý Bác Văn nhặt nạng lên đánh cậu, "Cho con học xấu! Cho con học xấu!"

Quý Thì Phong nắm cặp sách lên chạy, quay đầu nhìn về phía cổng sân nói: "Hôm nay trời có mưa, đừng quên thu chăn."

"Đừng lắm mồm!" Quý Bác Văn thấy cậu ta mang cặp một bên vai, không vui, "Đeo cặp sách cho đúng, đừng nghĩ mình mới ba bốn tuổi! Đến trường mới và hoà đồng với các bạn cùng lớp!"

Quý Thì Phong bắt tay, sau đó cậu lấy một chiếc xe đạp công cộng ở đầu ngõ, đi đến Trường Trung Học Số 3.

Quý Thì Phong vốn đang học tại Trường Trung Học Số 1, học rất tốt ở trường trọng điểm. Tháng trước, vì một số lý do ngớ ngẩn nào đó, người phụ nữ kia nhất quyết sắp xếp cho cậu chuyển trường.

Ban đầu, Quý Thì Phong không muốn để ý đến gia đình ngu xuẩn đó, nhưng giống như khi nhà dột thì ban đêm mưa tới, người nghèo một khi gặp rủi ro thì không có hồi kết.

Quý Bác Văn ra ngoài mua rau bị ngã gãy chân và cần gấp một khoản tiền để nhập viện, người phụ nữ kia nói rằng chỉ cần cậu đồng ý chuyển trường thì bà sẽ trả tiền viện phí cho Quý Bác Văn.

Dù Quý Thì Phong có cứng rắn đến đâu, nhưng trong tình huống này cậu cũng phải thoả hiệp, trường học có thể thay đổi, nhưng cha chỉ có một.

Cậu không muốn nói với ông về những chuyện khó xử bên kia, vì vậy nói dối rằng mình chuyển trường vì đã đánh người nào đó ở trường, cha cậu tức giận đến mức phải ngửa mặt mấy ngày, lửa vẫn chưa tắt.

Thủ tục chuyển trường mất hơn nửa tháng mới hoàn thành, nhưng người phụ nữ kia đối xử với cậu cũng không tệ. Mặc dù Trường Trung Học Số 3 không thể so sánh với Trường Trung Học Số 1, nhưng trong thành phố nó cũng không kém cạnh.

Ngày đầu tiên chuyển trường, Quý Thì Phong không tính toán tốt thời gian, khi cậu bước vào cổng trường, buổi đọc sách sáng đã kết thúc.

Tầng hai của Trường Trung Học Số 3 cách cổng trường khá xa và phải đi lên một con dốc lớn.

Quý Thì Phong không muốn ngày đầu chuyển trường đã đến muộn, nên cậu chạy nhanh lên dốc. May mắn là cậu có đôi chân dài, vội vã một hơi đến tòa nhà giảng dạy, vẫn còn năm phút nữa trước khi tới tiết học, còn kịp.

"Ái chết... đau quá... buông tay, buông ra, buông tay!"

Quý Thì Phong chuẩn bị bước vào tòa nhà giảng dạy thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau yếu ớt. Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy bên cạnh bục chào cờ dưới tòa nhà có hai người.

Có thiếu niên bé gầy gò đang ngồi trên bậc thang, nghiêng đầu kêu đau; một chàng trai cao lớn đứng trước mặt thiếu niên, cả hai tay nắm tóc của cậu ấy.

Mẹ kiếp, chúng dám bắt nạt học được dưới tấm lá cờ quốc gia, thật táo bạo.

Quý Thì Phong không phải là người thích can thiệp vào chuyện của người khác, cậu đã bước chân vào xã hội từ sớm, loại chuyện này đã nhìn thấy rất nhiều trước đây.

Người lớn bắt nạt người nhỏ, người cao bắt nạt người thấp bé, những người thái độ can đảm lao vào và giúp đỡ những nạn nhân thường tử nạn sớm nhất.

Còn có bốn phút trước khi vào lớp, Quý Thì Phong vừa định rời đi thì nghe thấy một giọng nói từ phía bên kia: "Thành thật nói đi, đừng nhúc nhích! Cậu để ví tiền ở đâu?"

Thiếu niên tiếp tục đau đớn hét lên: "Ví tiền ở đây, bên hông cái túi..."

"Tự mình lấy ra!"

Quý Thì Phong liếc mắt một cái, thấy chàng trai cao lớn vẫn đang nắm chặt một nắm tóc trước trán thanh niên. Thanh niên kia phải buộc phải ngẩng đầu lên, một tay run rẩy cố gắng lấy ví tiền ra khỏi cặp sách.

Đây là loại trước rác rưởi gì vây? Ban ngày ban mặt lại dám cướp tiền ngay dưới tòa nhà giảng dạy?

Quý Thì Phong “Đệt” một tiếng, xoay ngón chân cao giọng: "Này, anh kia, anh đang làm gì vậy?"

Hai người ở bục chào cờ đồng loạt quay đầu lại.

Chàng trai cao lớn cạo râu gọn gàng, mặc áo cộc tay mặc dù đã cuối tháng chín, hai cánh tay của anh ta đầy cơ bắp, thoạt nhìn không phải là người dễ gây rối.

Bàn tay đang nắm tóc thiếu niên nới lỏng, mái tóc đen dày tựa như mã vạch che nửa khuôn mặt của thiếu niên.

Quý Thì Phong chỉ thấy nửa dưới khuôn mặt của cậu ấy, làn da trắng, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, trông rất dễ bắt nạt.

Chàng trai cao lớn nhăn mày: "Cậu là ai?"

Quý Thì Phong một tay cầm túi, tay kia đút vào túi quần, lười biếng hếch cằm: "Cướp giữa trường học, không phải là một ý hay?"

Chàng trai cao lớn không nói nên lời, "Bạn học hơi rảnh tọc mạch."

Thiếu niên gầy gò đang ngồi trên bậc thang lúc này lên tiếng: "Đừng để ý đến cậu ta, tiếp tục nào."

Vừa nói xong, cậu ấy lấy cái đầu bồng bềnh của mình và đưa đến tay chàng trai cao lớn.

Quý Thì Phong: "..."

Thiếu niên lại lấy ví tiền từ túi bên hông túi xách ra, hai tay trao cho chàng trai cao lớn: “Ồ, đây, tự lấy đi, anh cần bao nhiêu?"

Ôi, shit.

Lần này đến Quý Thì Phong không nói nên lời.

Cả hai người trong mối quan hệ này đều tự nguyện đánh và chịu đánh, cậu không có lý do để can thiệp.

Đinh—— đinh đinh đinh——

Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng giờ, Quý Thì Phong tự hào đến trễ vào ngày đầu tiên chuyển trường.

Tiết học đầu tiên tình cờ là môn của giáo viên chủ nhiệm. Quý Thì Phong hét lên báo danh ở cửa lớp 11-18, giáo viên chủ nhiệm Lý Biền Thư rất không hài lòng liếc mắt nhìn cậu, nhưng vì đó là ngày đầu tiên nên không làm khó cậu, vẫy tay gọi cậu ta lên bục giảng tự giới thiệu bản thân.

Bên dưới có tiếng thì thầm bàn tán.

"Đây là học sinh đứng đầu trường Trung học số 1 sao? Chuyển đến từ trường trọng điểm?"

"Tôi nghe nói cậu ta đã gây rối ở đó, đánh người gì đó, được giải quyết nhờ mối quan hệ mà chuyển trường tới đây."

"Ôi, cậu ta đẹp trai quá, chân dài quá, vị trí của Tiểu Lộ đã không còn nữa..."

"Đi ra! Vẫn là Tiểu Lộ, mỗi ngày Tiểu Lộ đều đãi chúng ta ăn ngon."