Chương 11: Cô là người đầu tiên tin cậu vô không điều kiện

Chân Hi hỏi vậy khiến Bạch Thiên có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi khác chợt chớp một cái.

Lần này có trò hay xem rồi.

“Khụ… không phải ạ.” Hiển nhiên Trịnh Bân cũng không ngờ Chân Hi sẽ hỏi vặn lại như thế, hắn thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng nói tiếp: “Cậu ta đánh em mới bị thầy phạt viết kiểm điểm.”

Bạch Thiên nghe xong quả thực muốn trợn mắt.

Da mặt tên này dày thật.

“Tại sao bạn đánh em?” Chân Hi lại hỏi. Tuy Bạch Thiên khó quản giáo, song trông đâu phải loại người thích vô cớ sinh sự, huống chi người đó còn là lớp phó.

“Vì…” Dưới cái nhìn chăm chú và bình tĩnh của Chân Hi, Trịnh Bân bắt đầu ăn nói chật vật, “Vì em nói cậu ta sao chép bài tập.”

“Em nói? Thế em có tận mắt thấy bạn sao chép không?” Chân Hi thong dong hỏi, cũng chẳng có ý trách cứ, có điều câu hỏi quá sắc bén làm Trịnh Bân vốn chột dạ cảm thấy thở không nổi, nhanh chóng thua trận, gian nan mở miệng, “Dạ không… không ạ.”

“Nếu không thấy, tại sao lại nói bạn sao chép?” Chân Hi lại hỏi.

“…” Nghe vậy, Bạch Thiên liên tục hờn dỗi nhìn chỗ khác lúc này mới chậm rãi quay đầu, vẻ khinh thường và chế giễu trên khuôn mặt cậu đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt quan sát Chân Hi cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Cô gái trẻ xinh xắn trước mắt, có khuôn mặt khả ái, nói năng nhẹ nhàng, đôi mắt sáng như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ. Rõ ràng giọng điệu bình thản, công chính đến mức không thể công chính hơn, nhưng cậu nghe vào tai, lại giống một dòng nước ấm chảy vào tim mình.

Trịnh Bân bị hỏi đến độ không lời nào để nói, Chân Hi vẫn cho hắn mặt mũi, bảo Bạch Thiên ở lại tại chỗ, còn cô dẫn Trịnh Bân ra chỗ xa xa nói chuyện. Chân Hi nhìn ra Trịnh Bân bất mãn Bạch Thiên, nên mới cố tình nhắm vào, song cô cũng không vội tìm hiểu nguyên nhân trong đó, chỉ dùng lời lẽ sâu xa nói với hắn, “Bản kiểm điểm của bạn cô sẽ thu, nhưng em thân là cán sự lớp, mọi việc phải nắm rõ trước mới đưa ra kết luận, đúng không?”

Tâm tư bị Chân Hi nhìn thấu, Trịnh Bân tự giác xấu hổ, vội gật đầu liên tục, “Dạ đúng ạ.”

“Một cán sự giỏi là phải hỗ trợ giúp đỡ bạn học, tuy cô chỉ làm chủ nhiệm ba tháng cho lớp tụi em, nhưng hi vọng có thể dẫn dắt tốt tụi em, cho nên học sinh giống Bạch Thiên vậy, cô và các em càng phải giúp đỡ động viên bạn.”

“Vâng, cảm ơn cô, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Chân Hi không hề truy cứu việc trước đó hắn cáo trạng đổ oan cho Bạch Thiên, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nói chuyện với Trịnh Bân xong, đến phiên Bạch Thiên.

Chân Hi bảo cậu kể rõ chi tiết chuyện hôm ấy, Bạch Thiên ôm thái độ muốn thử một chút nên thuật lại rõ ràng chân tướng, sau đó nhìn cô một cách ngập ngừng.

Chẳng biết… cô có tin không?

Chân Hi cho rằng Bạch Thiên nói thật, bởi ngay cả việc cậu đẩy người ta cũng mang ra kể, cô không tránh nặng tìm nhẹ, bèn nói, “Về sau bạn có nói lung tung nữa thì em có thể báo cho cô biết, nhưng không nên động thủ với bạn, em càng động thủ bạn càng hăng hái hơn. Còn nữa… sau này bài tập tiếng Anh của cô không thể vui thì nộp, không vui thì không nộp, mà phải nộp mỗi ngày, biết chưa?”

Ánh mắt Bạch Thiên rơi trên mái tóc mềm mại của Chân Hi, cậu im lặng gật đầu.

“Trở về học đi, tan học đưa bản kiểm điểm cho cô xem là được.” Nói xong, cô mỉm cười xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng bước đi nhẹ nhàng của Chân Hi, thoáng chốc Bạch Thiên ngẩn ra.

Cô… là người đầu tiên tin cậu vô điều kiện.

___________________

Bạch Thiên: Cô lại tin em?

Chân Hi: Có vấn đề gì không?

Bạch Thiên: Không ạ. (Nội tâm: Chỉ là… trái tim hơi lỡ nhịp)