Hắt xì ! Tô Vĩnh Dạ hắt xì mấy tiếng xoa xoa mũi nhỏ. Không biết là ai nhắc đến mình.
-Vĩnh Dạ, ăn bánh này.
Tô Vĩnh Dạ nhanh chân ngồi xuống. Mùi bánh thơm phưng phức hấp dẫn.
-Đông Quang không ngờ anh nấu ăn giỏi vậy đó.
Đông Quang cười đắc chí tỏ vẻ tất nhiên rồi. Thật ra Vĩnh Dạ lại không biết Đông Quang là vì cậu mới đi học nấu ăn.
-Ngon không ?
-Anh không định ăn à ?
-Anh ăn sau.
Vĩnh Dạ và Đông Quang chính thức hẹn hò được 1 năm rồi nha.
-Mấy ngày nữa là sinh nhật Hiểu Thần rồi. Không biết là nên tặng quà gì cho cậu ấy đây ? – Tô Vĩnh hào hứng nói.
Kem dính lên miệng liền Đông Quang nhẹ nhàng lai cho. Đông Quang lại còn liếʍ kem trên tay sau khi lau cho cậu nói :
-Ngon thật.
Vĩnh Dạ nhìn Đông Quang rồi nói :
-Em đút cho anh ăn.
Đông Quang nhìn người mình yêu cầm đĩa bánh, khuôn mặt ngây ngô dễ thương, làn da trắng. Đông Quang liền tiến gần nói:
-Em muốn đút cho anh ăn.
-Ân. – Tiểu mĩ thụ ngây ngô chưa biết mình sắp bị thịt.
Đông Quang bế Vĩnh Dạ lên cười đầy nham hiểm:
-So với bánh kem anh càng thích ăn em hơn.
Âm thanh trong phòng vọng ra khiến người ta mặt đỏ tim đập.
-Đông Quang đồ chết dẫm. Đừng có bôi kem vào chỗ đó.
-Vợ à~~
-Anh là đồ chết dẫm..ư..ư...Chậm chậm lại.
Để thuận tiện cho nhiều việc( thỉnh quý vị tự hiểu), Đông Quang đã lạm dụng chức quyền của mình để ở chung phòng với Vĩnh Dạ. Thật ra ảnh cũng lạm dụng chức quyền để chế tạo cơ hội ở chung với Vĩnh Dạ.
(Bật mí nha, thật ra Đông Quang có một người chị gái hiện tại là một trong những cổ đông của trường. Việc Đông Quang và Vĩnh Dạ hẹn hò chị gái của cậu sớm biết rồi còn nhiệt tình ủng hộ. Vì thế đó là lí do tại sao ảnh không ngại lợi dụng chức quyền mưu lợi cho bản thân)
Đông Quang: Lên làm hội trưởng để làm gì khi mưu lợi cho bản thân một chút cũng không được.
Tác giả, Vĩnh Dạ: Vô sỉ.
Đông Quang mặt không biến sắc nói: Anh giàu anh có tiền anh có quyền.
"..."
Sáng hôm sau, Vĩnh Dạ vác eo đau đi học. Tô Hiểu Thần ngây thơ:
-Vĩnh Dạ cậu không khỏe sao?
-Ặc...
Hạ Vãn đã sớm hiểu nhìn Vĩnh Dạ với nụ cười quan tâm và thấu hiểu:
-Tuổi trẻ a...Hội trưởng cũng thật sung sức a.
Hiểu Thần: "?". Nội tâm hơi khó hiểu cái này thì liên quan gì đến hội trưởng.
Để đền bù ngày hôm qua đã hơi quá sức khiến cho Vĩnh Dạ đau eo thì Đông Quang đã làm thật nhiều đồ ăn ngon.
-Vĩnh Dạ, em ăn nhiều vô.
-Vậy giặt quần áo, dọn dẹp phòng anh phải làm.
-Được được, anh sẽ làm. Ngoan đừng giận nữa.
PN Cuộc sống của Tần Dương tiểu thụ ~~~
-Thẩm Kiệt, anh đồ ngựa đực, đồ da^ʍ tặc, đồ khốn .
Thẩm Kiệt đỡ Tần Dương dậy mỉm cười nói:
-Hôm nay em không có tiết cứ nghỉ ở nhà đi, chiều tôi xin nghỉ hộ em.
-Anh có ngày tinh nhẫn nhân vong. –Tần Dương tức giận nói.
Tại sao, cậu lại chấp nhận chứ. Mọi lịch trình tên Thẩm Kiệt đều nắm rõ. Chỉ cần cậu được nghỉ liền sẽ làm những tám lần, một ngày ít nhất phải hai lần.
Rốt cuộc có cho cậu sống không hả trời. Tần Dương nhìn khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của ai đó nghiến răng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ thao chết anh.
Ting! Âm báo tin nhắn vang lên.
Hiểu Thần: Cậu ở bên đấy thế nào rồi ?
Tần Dương: Hiểu Thần tôi nhớ cậu quá đi mất.
Hiểu Thần: Cậu tính dịp nào về nước. Tôi cùng mọi người đến đón.
Tần Dương: Tôi thật nhớ đồ ăn cậu làm a~ Khi nào về tôi sẽ nhắn tin báo cậu.
Hiểu Thần: Được. Vậy khi nào về tôi nhất định sẽ làm món cậu thích ăn nhất.Vĩnh Dạ nói với cậu chuyện đó chưa?
Tần Dương: Chuyện gì?? Không lẽ hội trưởng thành công rồi!
Hiểu Thần: Ủa? Cậu biết?
Tần Dương: Tôi cả Vĩnh Dạ dù sao cũng là bạn bè từ thời tiểu học, cậu ấy như thế nào tôi còn không biết sao. Hơn nữa tôi trước cũng ở trong hội học sinh. Hội trưởng rất hay hỏi về Vĩnh Dạ.
Hiểu Thần: Thật ra tôi có người yêu rồi.
Tần Dương: ! Hiểu Thần yêu dấu, cậu có người yêu rồi?
Chưa kịp nhắn tiếp thì một giọng nói vang lên khiến Tần Dương giật mình.
-Hiểu Thần yêu dấu! Ai mà em thân thiết vậy?
Tần Dương giống như cô vợ nhỏ bị chồng bắt giam hoảng sợ.
-Chỉ là bạn thôi. Cậu ấy còn có người yêu rồi?
Thẩm Kiệt nhìn điện thoại, khuôn mặt hòa hoãn lại.
-Anh không phải đi làm sao?
-Anh mua cháo cho em. Em nghỉ ngơi đi.
Thẩm Kiệt nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Dương nói:
-Muốn anh hát cho em nghe không?
Tần Dương ngạc nhiên trợn mắt:
-Anh hát?
Thẩm Kiệt gật đầu rồi cười nhẹ. Anh bật nhạc rồi bắt đầu hát.
Này bảo bối,bảo bối của anh ơi
(Anh muốn gửi cho em một chút ngọt ngào
Để em đêm nay có thể bình yên say giấc
Này tiểu quỷ,tiểu quỷ của anh ơi
(Vuốt nhẹ đôi chân mày của em
Để em yêu thêm Thế Giới này hơn
Wa la la la la la bảo bối của anh
Khi anh mệt mỏi đã có em yêu bên cạnh
Ai ya ya ya ya ya bảo bối của anh
Anh muốn cho em biết,em là người đáng yêu nhất thế gian .
-Em trước đây không phải muốn nghe anh hát sao.
-Giọng của anh quả nhiên rất hay.
Mỗi ngày cùng em là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Tối đó, Tần Dương cám ơn trời đất vì Thẩm Kiệt chỉ ôm cậu ngủ. Nhưng mà không lẽ bị hành nhiều quá rồi mà Tần Dương có chút không quen. Thẩm Kiệt ôm lấy eo Tần Dương, dán người sát vào anh nhẹ nhàng nói:
-Tiểu Dương, anh sẽ không bao giờ để lạc mất em nữa.
Tần Dương chỉ nhắm mắt vờ ngủ. Giọng nói êm dịu vang bên tai. Tần Dương mỉm cười. Em cũng vậy. Sẽ không bao giờ để lạc anh nữa.
Thẩm Kiệt tỉnh giấc, bên cạnh Tần Dương không biết đi đâu. Thẩm Kiệt sau khi đánh răng, vệ sinh xong liền mặc áo. Một bàn tay che mắt anh.
-Tần Dương đừng nghịch.
-Sau này chúng ta kết hôn được không? –Tần Dương nhẹ nhàng nói.
Thẩm Kiệt xoay người lại bế Tần Dương lên khiến cậu bất ngờ hơi choáng váng.
-Em vừa nói gì?
-Sau này chúng ta kết hôn đi. Không cho phép anh từ chối. Anh hứa ở bên em mãi mãi rồi.
Thẩm Kiệt mừng rỡ nói:
-Tuyệt đối không nuốt lời.
----------
Bài hát mà Thẩm Kiệt hát chính là bài Bảo bối của Dịch Vương Thiên Tỷ. Mọi người cũng có thể nghe bản của Luân Tang a. Ta hâm mộ hai người này lắm nha.
Ừm trong truyện của ta có lẽ Lâm Minh chính là thê nô công.
Chap sau chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Hiểu Thần~~~Chap sau nữa các cp sẽ gặp nhau, đồng thời ta sẽ để các cp gặp gia trưởng lun~~