Chương 9: Pn tần dương

Tần Dương ngồi trong phòng đọc sách. Chuyển tới Mĩ khiến anh cũng phải làm quen nhiều thứ. Nhớ hồi trước mới vào học chung phòng với Hiểu Thần. Cậu ấy là một người rất tốt, hơi lạnh lùng một chút. Anh có hơi chút thích cậu ấy.

-Tần Dương lấy hộ tôi chai nước. – Giọng Kei vang lên.

Kei là bạn thuê cùng phòng với anh, cậu ấy là người Nhật Bản.

-Dương, giáo sư gọi điện cho cậu này.

Tần Dương đưa chai nước cho Kei rồi nhận điện thoại. Giọng nói trầm thấp vang lên:

-Tại sao không đợi tôi? – Người kia có hơi chút tức giận nói.

-Em thấy thầy rất bận hơn nữa em còn luận văn cần làm.

Tần Dương bình thản nói. Người kia không nói gì, Tần Dương có hơi chút chột dạ.

-Mai tan học xong đợi tôi. Nếu em dám bỏ về trước thì hậu quả...

-Em biết rồi!

Tần Dương thở dài cúp điện thoại. Aiz, xem ra không thoát được rồi. Tại sao thầy ấy lại có thể tỏ ra bình thường như thế cơ chứ ? Đặc biệt sau chuyện đó. Nếu nói đến tình huống hiện tại của anh thì nguyên do cách đây 3 tuần trước. Tần Dương theo mẹ sang Mĩ, với thành tích ở trường cũ và sau khi làm bài kiểm tra năng lực anh đã thành công vào đại học hàng đầu ở Mĩ.

Đến Mĩ, việc đầu tiên cậu làm là phải tìm phòng trọ. Nếu không nhờ có Thẩm giáo sư thì chắc cậu cũng không tìm được phòng trọ tốt như vậy.

-Tần Dương. Con tìm được phòng chưa.

-Vẫn chưa ạ.

-Mẹ có một người bạn, con trai của cô ấy hình như học trường con đang học thì phải ? Cô ấy nói có một phòng trọ rất tốt con xem thử đi.

-Vâng ạ.

Tần Dương ngồi trong quán cà phê thở dài.

-Cậu là Tần Dương.

-Anh là...

-Tôi là Thẩm Kiệt, mẹ tôi nói cậu đang tìm phòng trọ.

Tần Dương gật đầu len lén nhìn người trước mặt. Anh cực kỳ đẹp trai cứ như được điêu khắc mà thành. Khuôn mặt đeo một gọng kính đen, lộ ra dáng vẻ thanh lãnh cao quý. Anh hơi mang một chút vẻ đẹp người phương Tây. Người này có vẻ cao khoảng 1m87.

-Tí nữa tôi đưa cậu đi xem phòng.

-Cảm ơn anh. – Tần Dương mỉm cười nói.

Thẩm Kiệt rất kiệm lời nhưng giọng nói của anh thực sự rất hay, trầm thấp đầy nam tính. Tần Dương cảm thấy người này so với Hiểu Thần thì có vẻ thành thục nghiêm nghị, Hiểu Thần cũng ít nói như vậy nhưng mà giọng nói của cậu ấy thập phần dễ nghe lại êm dịu. Giống như một người mang vẻ đẹp quý tộc đầy nam tính lạnh lùng thì người kia lại mang vẻ lạnh lùng ôn hòa mà xa cách.

Tần Dương sâu sắc cảm nhận được đôi mắt anh lóa rồi. Người kia từng động tác đi lại uống nước đều phải nói là hoàn mĩ cứ như một quý tộc phương Tây.

Càng bất ngờ hơn, cư nhiên người đó là là giáo sư của trường đại học.

-Tần Dương.

-Dạ. – Tần Dương xoay người lại.

-Phòng ở thế nào ?

-Cảm ơn thầy, rất tốt ạ.

-Ừ.

Không biết là vô tình hay cố ý, cậu liền rất hay gặp người kia. Anh gần như lúc nào cũng như vậy rất ít khi cười. Chỉ duy nhất một lần thấy người ấy cười nhẹ.

-Thẩm giáo sư.

-Gọi tôi Thẩm Kiệt là được rồi, đây cũng không phải ở trường.

-Anh có giọng nói rất hay đấy khi nào lên đi làm ca sĩ đi.

-Cậu thấy giọng nói của tôi hay ?

-Ừ.

Thẩm Kiệt khẽ mỉm cười. Lúc anh ta mỉm cười thực sự là quá đẹp trai. Chỉ là cười nhẹ thôi lại giống như một viên ngọc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thật đẹp! Trong lòng Tần Dương chỉ có thể thốt lên như vậy.

....

-Thầy gọi em có việc gì ạ ? – Tần Dương mở cửa bước vào nói.

-Em giúp tôi đưa mấy tập tài liệu cho giáo sư Chris.

Sau khi đưa xong, Tần Dương về phòng liền nhìn thấy người kia đang ngủ. Thầm Kiệt dựa trên ghế, mắt nhắm nghiền.

Chắc là chấm bào nên thức muộn. Đúng là cuồng công việc.

Khuôn mặt người kia say ngủ lại mang thần sắc yên bình. Tần Dương đưa tay chọt chọt lên mặt người kia vẫn ngủ. Không hiểu sao, cậu lại cúi người xuống hôn nhẹ lên môi người kia.

Thẩm Kiệt lập tức mở mắt ra. Tần Dương bật người dậy đặt lon cà phê lên bàn rồi nói :

-Em mua cà phê cho thầy. Em đi trước.

Rồi cậu nhanh chóng chạy đi. Aiz cậu chết chắc rồi sao lại có thể làm như vậy chứ. Cũng từ hôm đó Tần Dương liền cố gắng tránh mặt Thẩm Kiệt, thấy anh ở đâu liền chạy. Thẩm Kiệt nhờ việc gì liền lấy lí do trốn tránh.

Hôm qua, thầy ấy kêu mình ở lại, cậu nhân lúc Thẩm Kiệt đi học liền trốn về nhưng xem ra cứ trốn mãi cũng không được.

Thẩm giáo sư xoa trán. Em ấy cúp điện thoại rồi. Chờ đợi một người hơn10 năm cuối cùng người ấy lại không nhớ.

Anh vươn tay sờ lên môi. Lúc ấy em ấy đã hôn anh dù chỉ như chuồn chuồn nước phớt qua. Tôi đã chờ em hơn mười năm. Lời hứa của hai chúng ta phải chăng em đã quên.

Từ khi gặp được em, từ khi lời hứa ấy bắt đầu tôi đã khoác lên mình xiềng xích tình yêu. Mười năm chưa từng quên.

.......

Trong hoa viên, có hai đứa trẻ chơi với nhau. Dưới những cánh hoa anh đào nở rộ. Đứa trẻ 6 tuổi ngây ngô nói :

-Em đã để dành bánh cho anh đấy.

-Tiểu Dương, anh có lẽ sắp phải đi rồi, không thể đến chơi với em.

-Anh đi đâu ?

-Anh chuyển nhà.

-Vậy anh sẽ không đến chơi với em nữa.

-Ừ.

-Em không chịu. –Đứa trẻ khóc nức nở.

Thẩm Kiệt lau nước mắt nói :

-Sau này anh nhất định sẽ quay về gặp em.

-Hức... anh nhớ đó. Sau này em muốn mãi mãi ở bên anh.

-Ừ. Anh cũng vậy.

Thẩm Kiệt nhớ lại mỉm cười. Năm ấy, anh đi làm thêm trông trẻ lại may mắn gặp được cậu nhóc đáng yêu đấy. Nhà anh không giàu có gì, mẹ anh bỏ lại bố con anh. Anh theo bố chuyển đi sau này bố anh được thăng chức làm quản lí liền kiếm được nhiều hơn rồi cưới dì. Dì đối xử với anh rất tốt. Năm 20 tuổi, anh liền quay trở lại tìm Tiểu Dương nhưng gia đình Tiểu Dương lại chuyển đi 5 ngày trước. Nếu anh về sớm một chút sẽ không để lạc em ấy lâu như vậy.

Anh liền chờ đợi rồi một ngày lại vô tình gặp được em ấy một lần nữa.

Ban đầu, anh cũng không nhận ra cho đến lúc đó. Em ấy chìa tay ra hứng mưa :

-Trời mưa rồi.

-Xem ra phải đợi một lúc.

Tần Dương gật đầu, bàn tay vẫn đưa ra hứng mưa.

-Cậu thích mưa? – Thẩm Kiệt hỏi không khỏi nhớ đến Tiểu Dương. Em ấy rất thích mưa.

Tần Dương xoay mặt lại cười nụ cười tràn ngập ánh nắng.

-Ừ.

Nụ cười khắc sâu vào tim anh. Quen thuộc đến như vậy. Người này cũng tên là Dương có khi nào...

-Cậu trước đây ở chung cư Mạn Diệp.

-Ể? Sao anh biết?

Vậy ra đúng là em ấy. Chỉ tiếc em ấy đã không còn nhớ...

-Thẩm giáo sư.

-Mau đi thôi.

-Đi đâu ? – Tần Dương hơi khó hiểu hỏi.

-Đi ăn.

Tần Dương theo Thẩm Kiệt vào một quán ăn rất đẹp.

-Thẩm giáo sư.

-Ở đây không phải ở trường.

-Thẩm ca.

-Gì ?

-Anh...anh...- Tần Dương muốn nói lại thôi.

Thẩm Kiệt nhìn Tần Dương nói:

-Tại sao lại tránh mặt tôi không lẽ vì nụ hôn đó.

Tần Dương mặt dần đỏ lên. Cậu bối rối nói:

-Chuyện đó thực xin lỗi.

-Làm người yêu tôi. – Thẩm Kiệt nói.

Tần Dương như không tin vào tai mình đơ người ra.

-Làm người yêu tôi. Nụ hôn đầu của tôi bị em cướp mất rồi em không định chịu trách nhiệm.

-Tôi...- Tần Dương mặt sớm đỏ ửng.

-Em làm người yêu tôi chỉ có thể làm người yêu tôi. – Thẩm Kiệt ngữ khí chắc nịch nói.

Tần Dương nhìn người kia ánh mắt kiên định. Anh ấy không có đùa.

Tần Dương cúi xuống gật đầu.

Từ giây phút ấy cậu tuyệt đối hối hận a. Huhu ngày nào cũng bị hành hạ. Thẩm Kiệt tri kỉ bắt cậu chuyển đến ở chung. Cái eo thực sự là đau muốn chết, người kia còn cười nhìn cậu:

-Hay chúng ta làm thêm ván nữa.

-Đồ ngựa đực, anh chết đi.

Đúng là sắc lang giả danh tri thức !Tần Dương âm thầm nguyền rủa. Một đêm 8 lần, có ngày tinh nhẫn nhân vong.

Thẩm Kiệt hẹp hòi tính toán. Em bắt tôi đợi hơn mười năm còn quên tôi đương nhiên liền phải đòi lại toàn bộ.

---------

Aiza, cuối năm phải thi liền ra cháp muộn mong mọi người thông cảm nha. Thẩm Kiệt à, con mà cứ thế này có ngày Tần Dương tiểu thụ sẽ chết mất~~

Thực cảm ơn mọi người đã theo dõi và đọc truyện của mình.