Chương 9: "Đây là bạn trai của mình, Thẩm Thanh” (2)

Trái lại, Thẩm Thanh cũng không kinh ngạc, từ sớm anh đã biết bạn gái của mình có lai lịch gì, hồi ức của mình lẩn quẩn về họ của cô ở thành phố A, không khó để đoán ra cô là tiểu thư nhà họ Dư, còn có một người anh hơn cô năm tuổi. Không ngờ hôm nay lại đúng lúc gặp nhau.

Dư Y Y nhìn xung quanh một lúc, dường như tất cả những người quen của cô và Trần Nhân Vi đã có mặt đầy đủ, lần này có thêm Thẩm Thanh.

“Tôi chỉ muốn giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của tôi, Thẩm Thanh.” Dứt lời, Dư Y nhào vào trong vòng tay của Thẩm Thanh, không ngừng cọ đầu vào người anh.

Thẩm Thanh buồn cười xoa xoa mái tóc mềm của cô, anh là cái hang thỏ sao? Sao lại chui vào như vậy?

“Wow!” Những người xung quanh thốt lên, nhìn bọn họ “thể hiện tình cảm” mà la ó.

Trần Tiêu không ngờ rằng cô gái nhỏ đã độc thân mười tám năm, vậy mà vừa ra tay đã trị được, anh thật sự chịu thua sức quyến rũ của cô gái này.

"Anh Thanh, đến, chúng ta cạn một chai. Cô gái nhỏ mà tôi quen biết mười mấy năm bị người ta bắt mất, anh phải đối xử với em nó thật tốt đó!”

“Được rồi.” Thẩm Thanh nghiêm nghị gật đầu, có lẽ số phận đã sắp đặt theo cách này, nếu đã gặp nhóm bạn của cô thì về sau mối quan hệ của bọn họ đã thân càng thêm thân.

Nếu em đã chủ động trêu chọc anh vậy thì đừng nghĩ đến chuyện muốn bỏ đi.

Những người thưởng thức đều có suy nghĩ khác nhau.

. . .

Thẩm Thanh uống hơn chục chai, mọi người xung quanh đều ngất vậy mà sắc mặt anh vẫn không thay đổi, không biết tửu lượng mạnh bao nhiêu.

Đêm nay, Dư Y Y cũng chơi rất vui. Cô không uống nhiều nên cứ ngồi trong lòng của Thẩm Thanh và lắc xúc xắc với bạn bè. Có lẽ là do sự hiện diện của Thẩm Thanh nên đêm nay vận khí không tệ, chỉ bị phạt uống hai ba ly.

"Muộn rồi, mình về thôi em." Thẩm Thanh nhắc nhở.

Dư Y chơi một hồi nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ đêm bèn lưu luyến không rời mà tạm biệt. Giao Trần Nhân Vi cho Trần Tiêu đưa về rồi cùng Thẩm Thanh rời đi.

Ban đêm thời tiết hơi lạnh, may mà đêm nay Dư Y Y mặc rất nhiều, Thẩm Thanh cởϊ áσ khoác, buộc ngang eo cô vì sợ cô bị chết cóng.

Do bọn họ đã uống rượu nên không thích hợp lái xe mà tìm một người tài xế đưa về.

"Y Y, về nhà của anh không?"

Thẩm Thanh cũng có thuê một căn nhà nhỏ gần trường học, nhưng anh thường ở ký túc xá cũng không thường xuyên ở đây. Tuy nhiên, ngôi nhà được dọn dẹp định kỳ nên rất sạch sẽ.

Dư Y Y ngoan ngoãn gật đầu, cô cảm thấy có chút không chân thực, bọn họ vẫn là người xa lạ cách đây một tháng, nhưng bây giờ Thẩm Thanh đã trở thành bạn trai của cô, còn chiếm được sự tán thành của bạn bè cô, hơn nữa anh còn đối xử với cô rất dịu dàng.

Nếu nói không phải tình yêu thì cô vẫn thỏa mãn, ít nhất là có thích.

Khi đến nơi thì Dư Y Y đã ngủ thϊếp đi, nên Thẩm Thanh bèn nhẹ nhàng bế cô xuống.

Sau khi trở về nhà, anh giúp cô lau người bằng khăn rồi lấy một cái áo ngủ của mình thay cho cô. Rồi anh mới tự đi tắm, lăn qua lăn lại thì đã bốn giờ.

Nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, rồi lại nhìn người đã ngủ say rất lâu trên giường, anh bất lực thở dài, cô được lắm, ngủ say rồi cũng không thèm để tâm chuyện gì nữa.

Kéo cô gái ngủ say rồi nhẹ nhàng hôn cô một cái chúc ngủ ngon thì Thẩm Thanh cũng ngủ thật say.

Một đêm mộng đẹp.