Chương 8

Không biết có phải do đầu gối cô ta bị tê hay không, Trần Tinh Nguyệt đứng dậy loạng choạng. Lúc Tần Lôi đỡ cô ta ra ngoài, bước chân cô ta run rẩy và gần như ngã xuống đất lần nữa vậy.

Tần Cảnh vô thức đưa tay định đỡ cô ta, nhưng rút tay lại như bị điện giật.

Cho đến khi Trần Tinh Nguyệt đi ra ngoài, ánh mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào lưng cô ta.

Mãi đến khi cửa phòng khách đóng lại, Tần Cảnh mới vội vàng bước tới chỗ tôi như chợt tỉnh dậy từ một giấc mơ.

"Nặc Nặc, nghe anh nói này."

"Trần Tinh Nguyệt là bạn gái cũ của anh. Em thấy đấy, hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt. Anh thực sự thấy có lỗi với cô ấy nên anh giúp cô ấy."

"Anh sẽ không ký giấy ly hôn, Tinh Nguyệt... Con gái chúng ta còn nhỏ, anh không thể để nó không có nhà được.Nhưng anh rất hiểu tâm trạng của em. Anh hứa sẽ không bao giờ gặp mặt Trần Tinh Nguyệt nữa."

Tần Cảnh đưa tay nắm lấy tay tôi: "Nặc Nặc..."

Tôi hất tay anh ta ra, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Vậy có thể ở trong ngôi nhà này một mình." Tôi thì thầm: "Con gái tôi và tôi sẽ chuyển ra ngoài sống cùng nhau."

Tôi quay người bước đến phòng con gái, muốn ôm con rồi rời đi thì Tần Cảnh sốt ruột, ôm lấy tôi.

"Nặc Nặc!"

"Đừng chạm vào tôi!"

Tôi và Tần Cảnh như ngã vào nhau, bàn cà phê bị chúng tôi xô đổ, đĩa trái cây thủy tinh bị rơi xuống mặt đất, các mảnh thủy tinh bay khắp nơi.

Lúc này, chị giúp việc vội vàng chạy tới.

"Thưa cô, đứa bé bị sốt cao..."

Tôi và Tần Cảnh dừng lại ngay lập tức.

Ba giờ sáng, dưới ánh đèn nhợt nhạt của bệnh viện.

Con gái tôi đã tiêm xong và đang ngủ say, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương bình yên của con ngủ mà lòng tôi đau đến khó thở.

Tần Cảnh bước đến gần tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi: "Nặc Nặc, chúng ta nói chuyện nhé."

Tôi và Tần Cảnh đi ra hành lang, tay tôi lạnh đến mức không ngừng run rẩy. Anh cởϊ áσ khoác ra khoác cho tôi.

Tôi muốn từ chối nhưng lại mất sức, vừa rồi khi con gái tôi ốm, Tần Cảnh chạy tới chạy lui, không kịp băng bó bàn tay bị thương do mảnh thủy tinh vừa nãy, ôm con gái dỗ dành cho đến khi đứa bé ngủ.

Tất cả các y tá đều ghen tị nói với tôi:

“Cha của con gái chị đúng thật là tốt đấy.”

“Tôi có thể tìm đâu ra một người chồng tuyệt vời như vậy, vừa có thể kiếm tiền, vừa chăm sóc tốt cho gia đình chứ?”

"Cô thật là may mắn đấy."

Tôi chỉ biết cười khổ đáp lại, đè nén cảm giác bất lực cuồng nộ sâu thẳm trong lòng.