Chương 9

"Nặc Nặc." Tần Cảnh giúp tôi chỉnh lại áo khoác, trầm giọng, kiên nhẫn ôn nhu nói:

"Anh biết em khó chịu, anh quả thực đã làm sai. Nặc Nặc, em trừng phạt anh như thế nào cũng không thành vấn đề, tùy ý em."

"Nhưng em không thể ly hôn được." Anh ta kiên quyết nói: "Em đã bao giờ nghĩ đến khó khăn như thế nào chưa? Là một mình nuôi con đấy? Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng nỗi vất vả như thế này đâu."

"Nặc Nặc, năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi. Dù tuổi trẻ có những mối tình khó quên đến đâu thì chúng cũng đều qua đi rồi. Em biết gia đình quan trọng như thế nào đối với một người đàn ông đúng không?"

"Vì vậy, anh sẽ bảo vệ nó thật tốt. Nặc Nặc, xin em hãy bảo vệ gia đình này, hãy tin tưởng anh, được chứ?"

...

Tôi cảm thấy mình cần phải im lặng.

Tần Cảnh nói anh ta sẽ trông con gái hộ cho tôi, bảo tôi về nhà ngủ trước.

Tôi xuất viện nhưng vì lo lắng nên cuối cùng tôi cũng đã quay lại.

Tuy nhiên, vừa đến hành lang, muốn báo cho Tần Cảnh biết mình đã quay lại, liền thấy anh ta đang nghe điện thoại.

Sau khi nghe được nội dung cuộc điện thoại, sắc mặt Tần Cảnh đột nhiên thay đổi, anh ta cầm lấy điện thoại chạy xuống lầu.

Trần Tinh Nguyệt đã cắt cổ tay cô ta.

May mắn vết thương không sâu, Tần Lôi đã phát hiện sớm và đưa đến bệnh viện kịp thời.

Trần Tinh Nguyệt nằm trên giường bệnh, hai tay quấn băng gạc dày, môi tái nhợt chảy máu.

Mắt cô ta đỏ sưng, nhưng cô ta nhẹ nhàng an ủi Tần Lôi đang khóc bên cạnh: "Đừng khóc, Lôi Lôi, không đau đâu."

Tần Lôi nắm tay Trần Tinh Nguyệt, khuôn mặt cô đầy nước mắt: "Chị Tinh Nguyệt, sao chị có thể làm điều ngu ngốc như vậy chứ!"

Trần Tinh Nguyệt im lặng, cuối cùng, nước mắt cô ta cũng từ từ rơi xuống.

"Chị chỉ cảm thấy... trên đời này không còn gì đáng để chị luyến tiếc cà. Nếu trước đây có thứ gì chị không thể buông bỏ được thì đó chính là A Cảnh."

Tần Cảnh đứng cách đó không xa. Nghe xong, gáy anh ta hơi cứng lại.

"Nhưng bây giờ, chị đã tận mắt chứng kiến A Cảnh đang sống một cuộc sống hạnh phúc, và chị nghĩ rằng cuộc sống của chị sẽ chỉ cản trở hạnh phúc của anh ấy mà thôi." Trần Tinh Nguyệt cười chán nản: "Cho nên, chị chỉ muốn..."

"Không!" Tần Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh ta sải bước đến giường bệnh của Trần Tinh Nguyệt, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô ta nói: "Tinh Nguyệt, lúc đó chúng ta đã nói, dù chúng ta sau nay có ở cùng nhau hay xa nhau đi nữa, trái tim chúng ta luôn ở bên nhau."

Trần Tinh Nguyệt nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt cô ta: "Đúng vậy..."

"Nhưng, nếu không có em, anh sẽ hạnh phúc như thế nào đây?"

……