Chương 7

Tần Lôi bị giọng điệu nghiêm khắc của Tần Cảnh dọa sợ, đứng ngây ngốc ở đó.

Trần Tinh Nguyệt, người đã im lặng ở của ra vào, sau một lúc im lặng bước đến bên cạnh Tần Cảnh:

"Anh..."

Tần Cảnh chưa kịp nói gì thì Trần Tinh Nguyệt đã khuỵu gối, cùng quỳ xuống với anh ta.

Ta rõ ràng thấy được trong mắt Tần Cảnh hoảng sợ.

"Em đang làm gì vậy?"

Tần Cảnh định kéo Trần Tinh Nguyệt đứng lên, nhưng Trần Tinh Nguyệt vẫn bất động, chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi, một đôi mắt đen láy đến đáng thương lóe lên tia nước.

"Tôi xin lỗi, có phải tôi đã gây ra hiểu lầm giữa cô và A Cảnh đúng không?" Cô ta thì thầm nói "Tôi thực sự xin lỗi, tôi sẽ biến mất, nhưng... tôi có một yêu cầu nhỏ."

"A Cảnh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới và cũng là người tôi yêu nhất. Xin cô chăm sóc cho anh ấy thật tốt trong thời gian tôi biến nhất nhé."

Sau khi Trần Tinh Nguyệt nói xong trong nước mắt, cô ta quay đầu lại nhìn Tần Cảnh, cô ta không khóc, cố kìm nước mắt, điều này càng khiến cô ta trở nên đáng thương hơn trong mắt anh em nhà kia.

"Đừng trách Lôi Lôi, cô ấy chỉ sợ tôi xảy ra chuyện mà thôi."

Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào mặt Trần Tinh Nguyệt, lúc này tôi nhìn rõ ràng có mấy người vết bầm tím trên mặt cô ta, xương gò má của cô ta cũng bị trầy xước, có những vết sẹo màu đỏ sẫm trông thật sốc.

Tần Cảnh im lặng hỏi: "Em bị làm sao vậy?"

Trần Tinh Nguyệt lắc đầu, cụp mắt xuống, không nói gì.

Tần Lôi khóc ở bên cạnh cô ta: “Không phải người cha nghiện rượu của chị Tinh Nguyệt lại đánh chị ấy hay sao! Anh trai chị ấy sắp cưới vợ, tiền để làm sính lễ cũng không có, mẹ chị ấy ốm cũng cần tiền để mua thuốc, một gia đình đều chỉ biết hút máu chị Tinh Nguyệt mà thôi.”

“Cha chị ấy nói, nếu chị Tinh Nguyệt không quay lại với chồng cũ là phú nhị đại để lấy tiền đưa cho gia đình, ông ta sẽ đánh chết chị ấy! Anh ơi, em có thể ngồi yên không làm gì nhìn chị ấy như vậy sao?!”

Trần Tinh Nguyệt cụp mắt xuống nhìn cô ta đang quỳ trên mặt đất, hai má tái nhợt không nói gì, chỉ có nước mắt rơi thành chuỗi.

Tần Lôi hỏi với giọng đầy nước mắt: "Anh ơi, anh định đẩy chị Tinh Nguyệt vào hố lửa à?"

Cả phòng khách im lặng đến buồn bực, một lúc sau, Tần Cảnh hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra.

“Lấy thẻ của anh và đến khách sạn gần đây để thuê phòng cho em ấy đi.”

Tần Lôi vẫn không chịu bỏ cuộc

“Em muốn chị Tinh Nguyệt ở trong phòng của em trên tầng hai... "

Tần Cảnh tức giận: "Đây là nhà của tôi và chị dâu của cô đấy!"

Tần Lôi bĩu môi bước tới đỡ Trần Tinh Nguyệt đứng dậy: "Chị Tinh Nguyệt , chúng ta về khách sạn nghỉ tạm đi."