Chương 6

Anh ta tự tay nấu ăn cho tôi, đeo tạp dề bận rộn trong bếp, ai nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ nghĩ anh ta là người một người chồng tốt.

“Coong, coong, món tôm om yêu thích mà Nặc Nặc của anh thích đến đây!”

Anh ta mang ra đĩa tôm ra bàn ăn và tự tay giúp tôi bóc từng con tôm một.

Một người nổi tiếng đã nói trên mạng xã hội rằng bạn nên cưới một người đàn ông có thể bóc tôm cho bạn.

… Còn người đàn ông bóc tôm cho hai người phụ nữ cùng một lúc thì sao đây nhỉ?

Thời gian cho sự kiên nhẫn của tôi cũng đã hết rồi.

Tôi nhìn núi tôm trước mặt rồi từ từ lấy ra một tập tài liệu.

Tần Cảnh mỉm cười liếc tôi một cái: "Có chuyện gì mà em nghiêm trọng vậy..."

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ.

Các ký tự lớn trên tiêu đề của tài liệu đều ghi rõ ràng.

Thỏa thuận ly hôn.

Tần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt run rẩy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

"Trong đó có ghi rõ về việc phân chia tài sản. Tôi sẽ không lợi dụng anh, nhưng quyền nuôi con gái sẽ thuộc về tôi."

Sự phấn khích như mong đợi đã không xuất hiện trong ánh mắt của anh ta, giọng nói của tôi gần như có thể được coi bình tĩnh.

"Tần Cảnh, tôi sẽ ban cho anh và tình yêu của anh sự tự do, sau này xin anh đừng dùng tên bạn gái cũ của anh để gọi con gái tôi nữa."

Tôi đứng dậy, muốn rời khỏi bàn ăn.

Nhưng tôi chợt nghe thấy một âm thanh nặng nề từ phía sau.

Tần Cảnh quỳ xuống.

"Không, nghe anh nói này, tình hình không phải như em nghĩ đâu."

Tôi đang định nói.

Nhưng tôi lại nghe thấy một giọng nói thứ hai từ phía sau vang lên.

“Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”

Tôi ngạc nhiên quay lại và phát hiện ra cửa nhà mình đã bị mở từ lúc nào, em gái của Tần Cảnh, Tần Lôi, đang đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt bị sốc khi nhìn thấy cảnh này.

Bên cạnh Tần Lôi, còn có một thân hình xinh đẹp mặc váy trắng đứng cạnh.

À, ra là Trần Tinh Nguyệt.

Tần Lôi nhìn thấy Tần Cảnh quỳ trên mặt đất, lập tức lo lắng hét lên với tôi: "An Nặc, tôi khuyên chị không nên làm quá lên như vậy, anh trai của tôi chính là chủ của nhà này đấy!"

Nói xong, cô ta chạy tới kéo Tần Cảnh đứng lên: "Anh ơi, anh quỳ với cô ta làm gì vậy? Đứng dậy đi!"

Tần Cảnh vẻ mặt ủ rũ, gạt tay Tần Lôi ra.

"Đây là chuyện giữa tôi và chị dâu của cô, cô đừng có xía vào chuyện này."

"Và hơn thế nữa," Tần Cảnh chỉ liếc nhìn Trần Tinh Nguyệt một cái, lập tức quay mặt đi:

"Ai bảo cô đưa cô ấy đến đây? Cái nhà này chưa đủ loạn hay sao?!"