Chương 5

8,

Với điều kiện của Giang Suất, đương nhiên không thiếu những cô gái theo đuổi anh.

Cận Bạch từng nói Giang Suất là một vị “Tướng Quân thu phục phụ nữ.”

Tôi cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Hơn nữa chắc anh cũng không để ý, lúc anh nói ra lời này, trên cổ vẫn còn in dấu dâu tây.

Cmn cũng thật vô lý đi.

Tôi không quan tâm đến anh ta.

Chuông tan học vang lên, tôi thu dọn đồ đạc một mình ra về.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa ra đến cầu thang đã đυ.ng mặt Cận Bạch.

Cũng không biết cố tình hay vô ý mà gây sự chú ý của những người xung quanh.

Nhưng anh ta vẫn bày ra bộ dáng cao lãnh lạnh lùng như mọi khi.

Mặc dù vẻ bề ngoài chỉ là giả bộ, nhưng nhìn vết thâm dưới hốc mắt, có thể nhìn ra đêm qua anh ta ngủ không ngon.

Tôi mặc kệ anh ta.

Anh ta trả lại cho tôi một cuốn sách.

Tôi cầm lấy nó rồi chuẩn bị rời đi.

Anh ta gọi tôi lại, lần đầu tiên tôi nghe thấy sự bối rối trong giọng nói của anh ta: “Ứng Cảnh, chúng ta có thể nói chuyện không? Chuyện của La Cẩm Tâm và cả chuyện Giang Suất.”

“Không rảnh, chút nữa còn có tiết.”

“Anh biết lịch học của em.” Anh ta kiên trì nói, “Anh sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của em. Tiểu Cảnh, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, liên quan đến chuyện em và Giang Suất…”

Tôi đương nhiên biết Cận Bạch biết lịch học của tôi.

Trước kia anh ta rất thấu hiểu lòng người, tôi nghĩ anh ta biết đây chỉ là cái cớ.

Theo quan điểm của tôi, việc cùng bạn trai cũ dây dưa không rõ là một hành vi rất không khéo léo.

Nếu đã chia tay thì không nên làm mất thời gian của nhau.

Tôi lùi về phía sau một bước, dùng vẻ mặt và giọng điệu nhẹ nhàng nói:

“Hôm qua tôi đã nghe được tất cả những gì cần nghe. Hôm nay nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Nếu muốn nói chuyện Giang Suất, anh có thể tự mình tìm anh ấy để nói. Tôi rất bận, đừng làm mất thời gian của tôi.”

Sau khi tôi nói xong, anh ta không có phản ứng gì.

Tôi quay đầu đi xuống cầu thang.

Bước được vài bước, tôi đã bắt gặp Giang Suất đang đứng ở góc tường nghe lén.

Anh đi đến trước mặt tôi, nở một nụ cười thật tươi, nói: “Ứng Cảnh, làm sao bây giờ, em thật tuyệt vời, anh không thể ngừng thích em.”

Cả người tôi sởn gai ốc: “Có ai từng nói với anh là hành động của anh rất low không?”

“Lần đầu tiên tỏ tình, low một chút thì có sao, không thể kiềm chế được bản thân, anh cũng rất buồn rầu.”

Trên gương mặt tuấn tú đó không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn có chút vênh váo: “Nhưng mà, để theo đuổi cô gái như em, không xấu mặt chút nào.”

Theo đuổi clmm.

Tôi nhìn vết dâu tây trên cổ anh, cười nhạt một tiếng, ném cuốn sách mà Cận Bạch vừa đưa cho tôi vào ngực anh ta.

“Kệ mẹ anh đấy.”