Chương 6

9,

Hôm sau là cuối tuần.

Thấy tôi thất tình, Thanh Thanh chủ động mời tôi đi ăn ở một nhà hàng gần trường.

Cửa hàng này rất đông khách, khi chúng tôi đến chỉ có thể ngồi ở một chiếc bàn gần cửa.

Tuy hơi ồn ào nhưng cũng tạm được.

Lúc gọi đồ ăn, tôi nghe thấy tên tôi từ phòng bao gần đó.

“Các cậu biết Ứng Cảnh học khoa phiên dịch quốc tế không? Cmn, nhìn thuần khiết muốn c//h//ế//t…”

“Không phải gần đây cô ta làm cho Giang Suất và Cận gì gì đó đánh nhau một trận sao? Khoa của nước ngoài chất lượng cao thật, giống như Tô Đát Kỷ thời nay vậy…”

“Anh em nè, các cậu không hiểu rồi, có một số cô gái bên ngoài thì đoan trang nhưng thật ra bên trong lại lẳ//ng l//ơ hơn bất cứ ai. Nếu không như vậy thì tại sao Giang Suất, người chưa bao giờ thiếu con gái theo đuổi lại lầm đường lạc lối với cô ta chứ?”

“Thật ra cũng rất khó nói, tao thấy La Cẩm Tâm cũng không tệ. Nhưng mà, ăn cũng không ngon bằng sủi cảo, cũng chỉ có thể dùng để chơi…”

Lời phía sau không thấy họ nói ra.

Nhưng những tiếng cười ngầm hiểu dần truyền đến tai tôi.

Thật khó nghe.

Thanh Thanh nắm chặt tay, vỗ lên bàn: “Cmn, hổ không gầm lại tưởng tao là HelloKitty à!”

Tôi hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay cô ấy.

Nhưng thật ra tay kia của tôi đã nắm chặt một chiếc ghế, chuẩn bị đi đến dạy cho đám người kia một bài học.

Trong nháy mắt, có một bóng người lướt qua chúng tôi.

Trông quen quen.

Thanh Thanh đang quay mặt về hướng đó nên cô ấy nhận ra Giang Suất trước.

Giang Suất cầm một chai bia rỗng bước đến.

Cmn anh ta còn điên hơn cả tôi.

Dùng chai bia đó để đá//nh nhau, nếu bị thương có lẽ phải khâu vài mũi.

Sợ lớn chuyện nên tôi đặt chiếc ghế xuống rồi đi theo.

Anh đẩy cửa bước vào với khuôn mặt u ám.

Một tiếng “rầm” vang lên.

Tiếng chai bia vỡ vụn phát ra, những mảnh vỡ văng khắp nơi.

Những lời nói không kiêng kị vừa rồi ngừng lại vì quá sợ hãi hành động của anh.

Cả người Giang Suất giống như tỏa ra một cảm giác nguy hiểm.

Đột ngột bước vào phòng bao của người khác, làm ra chuyện lớn như vậy nhưng anh vẫn chậm rãi, bình tĩnh nói.

“Nói chuyện gì mà vui vẻ đến mức đấy, nói cho tôi nghe với?”

Càng nói anh càng cao giọng, cực kì ngang ngược.

Thấy thế, Thanh Thanh nắm lấy tay tôi lùi lại hai bước, ghé vào tai tôi hưng phấn nói:

“Cmn, đúng là thiên sứ hạ phàm! Anh zai này cầm kịch bản của nam chính sao, có rung động không, Ứng Cảnh?”

“...”

Tôi cạn lời.

Tại sao Giang Suất cứ bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác.

Nếu nói anh ấy thật sự thích tôi, tôi không tin.

Dù sao thì, trong lúc nói mấy lời tán tỉnh tôi, trên cổ anh ấy vẫn in những dấu dâu tây.

Cận Bạch mặc dù rất cặn bã, nhưng cũng không có trắng trợn như anh ta.

“Bị câm rồi sao? Vừa rồi tôi ở bên ngoài nghe các người nói rất vui vẻ cơ mà.”

Sự im lặng của căn phòng làm hao mòn hết sự kiên nhẫn của anh.

Giang Suất lại cầm một chai bia khác, chỉ vào chàng trai áo trắng gần mình nhất: “Không ai nói thì cậu nói đi.”

Chàng trai bị nhắc đến sợ chai rượu trong tay Giang Suất đập vào mình, sợ hãi đến mức trên trán toát ra mồ hôi lạnh:

“Anh Giang Suất, bọn em đều chỉ là nghe nói… chuyện này…”

Giang Suất cười một tiếng.

Anh nhìn tôi đang đứng ngoài cửa: “Ứng Cảnh, đến đây?”

“Anh thấy tôi ở đây à?”

“Tất nhiên.” Khi nói chuyện với tôi Giang Suất nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng vừa quay đầu lại thì lại thành dáng vẻ muốn ăn thịt người.

“Xin lỗi cô ấy đi.”

Một đám người vừa nãy còn nói năng không coi ai ra gì, giờ này từng người lại đứng dậy nói xin lỗi tôi.

Mặc dù hơi giống những hành động của học sinh cấp 2, nhưng trên thực tế, nếu có thể dùng sức mạnh hay quyền thế để lấy lại công đạo, ở một mức độ nào đó còn có thể gọi là kẻ ác ắt có kẻ ác trị, cũng khá ngầu.

Trước khi rời đi, Giang Suất còn đe doạ bọn họ.

“Thật là xấu hổ thay các người đấy, ăn dưa mà cũng không hiểu rõ à? Được rồi, ông đây giải thích cho cậu!”

“Cận Bạch là tên cặn bã, ông đây là chó liếʍ của Ứng Cảnh, còn cô ấy chưa làm chuyện gì cả, chuyện của chúng tôi các người chủ yếu phải mắng Cận Bạch nhớ chưa?”

Nhóm người kia vội vã gật đầu tỏ ý hiểu rồi.

Mặc dù đã giải quyết xong, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục ăn.

Tôi đi dạo đến bờ sông.

Giang Suất cứ bám theo tôi giống như một con chó muốn được chủ nhân khen thưởng.

Dáng vẻ này của anh lại khiến tôi nhớ đến con chó vàng suốt ngày vẫy đuôi xin ăn của bà tôi.

Không nhịn được nữa, tôi bật cười thành tiếng.

Anh không biết tôi cười vì điều gì, ngượng ngùng nhìn tôi một chút rồi cũng bật cười theo: “Sao thế, khi anh đi bộ nhìn rất ngốc sao?”

Tôi bỗng nhiên thốt ra: “Không phải, em chỉ cảm thấy anh hơi giống một chú cún con.”

Tôi đã hối hận ngay khi vừa thốt ra, ăn nói như vậy không lễ phép chút nào, tôi và Giang Suất còn chưa thân quen đến mức có thể đùa như vậy.

Anh ấy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã tỏ vẻ nghĩ thông suốt, cười khúc khích:

“Em thích chó sao? Vậy anh làm chó cũng được!”

“...”

Thanh Thanh ở bên cạnh bày ra vẻ mặt không chịu nổi nữa, lắc đầu mắng: “Mùi gì vậy? Thúi quắc, tớ đi qua bên kia một chút!”

Sau đó cô ấy chạy mất dạng luôn.

Giang Suất vui vẻ chạy đến đứng cạnh tôi.

“Ứng Cảnh, anh còn nợ em một lời xin lỗi. Là anh không cân nhắc kĩ, lần trước anh chỉ nghĩ làm sao để dạy cho Cận Bạch một bài học, không nghĩ tới em cũng sẽ bị người khác nói xấu. Hôm nay, may mà anh bắt gặp nên mới hiểu ra, thật sự xin lỗi em.”

Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thì ra anh ấy muốn xin lỗi tôi, vậy mà tôi còn nghĩ anh ấy sẽ dùng công lao vừa nãy để đòi lợi ích từ tôi.

Đúng là lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử.

Tôi tự thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, mím môi một chút sau đó lên tiếng:

“Anh đã đứng ra bảo vệ tôi hai lần, dù thế nào cũng là tôi phải cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi cũng không biết được chuyện của Cận Bạch và La Cẩm Tâm.”

Anh khựng lại: “Thật ra việc này cũng không cần cảm ơn anh, Ứng Cảnh, anh cũng vì bản thân mình thôi.”

Mái tóc của anh tung bay theo gió.

Lộ ra mấy phần khí phách thiếu niên.

Giọng anh thoảng theo gió sông, nhưng từng câu từng chữ đều bay vào tim tôi.

“Cảnh Cảnh, anh thích em, anh thật sự rất thích em. Vốn dĩ em và Cận Bạch chia tay cũng không hoàn toàn là vì em, mà là anh muốn cho mình một cơ hội được quang minh chính đại đến bên cạnh em.”

“Chỉ vậy thôi!”