Chương 4

6,

Hôm sau là thứ hai, tiết tự chọn đầu giờ ngày đầu tuần là tiết học đặc biệt nhất của trường tôi.

Nó tên là “Lý luận và thực tiễn về tình yêu.”

Tôi đăng kí được học lớp này là nhờ tốc độ tay của Thanh Thanh.

Khi tôi bước vào lớp học…

Chỗ ngồi đã chật kín.

Môn này thật sự rất thu hút người học, thường thường nếu đến muộn sẽ phải ngồi ở thềm bậc thang để nghe giảng.

Tôi không tìm được chỗ trống, chuẩn bị cam chịu ngồi xuống thềm bậc thang.

Tôi thấy một bàn tay trắng nõn vươn ra từ hàng ghế cuối cùng, uể oải ra hiệu cho tôi.

Là Giang Suất.

Mắt tôi sáng lên, không chần chừ giây nào bước về phía anh.

Nếu chỉ để tránh nghi ngờ mà có chỗ trống không ngồi thù đúng là đồ ngu.

Tôi vừa ngồi xuống, sách vở còn chưa kịp mang ra, tên của anh đã bị giáo viên gọi đến.

“Giang Suất.”

“Có.”

Thầy giáo có vẻ rất kinh ngạc.

“Lạ thật, hôm nay bạn học Giang sao lại đến lớp? Không phải em nói môn học này em không cần học cũng sẽ được điểm tối đa sao?”

Giang Suất dáng vẻ đẹp mắt, thành tích xuất sắc, ở trường học rất được hoan nghênh, đến cả giảng viên cũng đều rất quý mến anh.

Giang Suất khẽ cười, hờ hững ngắt lời giảng viên: “Em nhớ thầy rồi.”

Giảng viên bị anh chọc cười, nhìn quanh lớp một vòng: “Thầy nghĩ chắc chắn là em đang để ý một cô gái xinh đẹp trong lớp đúng không?”

Cả lớp thích hóng hớt không chê chuyện lớn, tiếng ồn ào nhao nhao lên từ bốn phía, đều quay lại nhìn về phía Giang Suất.

Ánh mắt của họ cũng dần dần dừng lại trên người tôi.

Tôi cũng không quan tâm những ánh mắt đó, không nhanh không chậm lấy sách vở ra đặt lên bàn.

Tôi liếc nhìn anh, thấy anh đang cười:

“Đúng vậy, bởi vì nhớ cô ấy, cho nên mới đến đây để cùng nhau cố gắng đạt điểm tối đa vào cuối kì.”

7,

Tôi chỉ có thể làm như không nghe thấy gì.

Nhưng Giang Suất cả tiếng học đều chống tay nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi trong suốt cả tiết học, thật sự rất khó để làm ngơ như không thấy gì.

Nửa tiết học trôi qua.

Tôi không giả vờ nổi nữa, gấp sách lại, hạ giọng nói: “Nhìn đủ chưa?”

“Chưa đủ, muốn nhìn em.”

Tôi cứng họng: “Hôm qua thì đăng ảnh tôi lên vòng bạn bè, hôm nay thì chiếm chỗ cho tôi, anh cảm thấy tôi rất đáng thương vì bị lừa đúng không? Anh có ý gì?”

“Anh có thể có ý gì? Đương nhiên là muốn theo đuổi em.”

Anh thẳng thắn nói tiếp.

Anh gạt cuốn sổ trên bàn ra, ghé sát vào tôi, chớp chớp mắt: “Anh biểu hiện rất rõ ràng mà? Em không đoán được sao?”

Tôi không nói gì, dịch sang một bên: “Hôm qua tôi vừa chia tay với anh em tốt của anh, hôm nay anh lại muốn theo đuổi tôi, có phải rất quá đáng không?’

“Quá đáng sao? Anh cảm thấy hôm qua em vừa độc thân trở lại, nhưng đến hôm nay anh mới thổ lộ với em, anh đã rất kiềm chế rồi nha.”