Chương 32.Đến thăm gia đình nuôi em trai

(Mặc cảnh phục ở trên xe bú sữa, bị tiểu Bảo Bảo cùng người đàn ông bú sữa) Sắp lên màn xe chấn play

Bên ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi, cây đại thụ bên ngoài ban công giữa đêm bị bao trùm bởi một mảnh trắng xóa, Khương Từ ở đây một thời gian đã sinh ra chút cảm tình. Bởi vì đứa nhỏ sinh sớm, cho nên y cũng có thể rời đi trước thời hạn, luôn cảm giác sinh đứa nhỏ sẽ không bao lâu, bất tri bất giác đã một tháng, hơn nữa mấy ngày tới đã là năm mới.

"Không cần mặc cho đứa bé nhiều như vậy, sẽ dễ phát ban." Khương Từ bình thường luôn "gây khó dễ" cho mình, nhưng lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc khi đối xử với đứa bé.

"Trời lạnh thế này, làm sao có thể phát ban được ..." Nghiêm Sở sâu kín nhìn Khương Từ một cái, sau đó quấn khăn quấn kiểu con thỏ cho đứa bé, mũ trên đầu cũng giơ lên hai lỗ tai, trông vô cùng đáng yêu, "Lần đầu tiên đưa nó đi chơi, sẽ rất phiền nếu đứa nhỏ bị lạnh, cả em cũng vậy, mặc nhiều quần áo một chút."

Đặt đứa trẻ lên giường, Nghiêm Sở chỉnh lại quần áo cho Khương Từ: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Không phải bị cảm lạnh chứ?"

Nghiêm Sờ vừa nói vừa sờ trán Khương Từ.

"Không." Khương Từ mặt sang một bên, sau khi sinh đứa trẻ, một tháng sau cơ thể của y gần như đã hồi phục, bởi vì khi đó đẻ thường nên không để lại sẹo, bụng cũng nhanh phẳng xuống, có thể mặc lại cảnh phục hiên ngang trước đây. Chỉ là Khương Từ không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến việc Nghiêm Sở cùng mình làm những việc đáng xấu hổ trong bộ đồ này khi y đang mang thai.

Nếu như không phải là bất đắc dĩ.... Hôm nay Khương Từ căn bản sẽ không mặc bộ quần áo này... Dĩ nhiên, lần này không chỉ có mình y mặc mà còn bắt cả Nghiêm Sở mặc cùng. Bởi vì.... Qua mấy ngày nữa là đêm giào thừa, họ sẽ lái xe đến thành phố Z để thăm gia đình đã nhận nuôi Khương Triệt, sau khi thăm xong sẽ trực tiếp trở về nhà của họ.

Sau khi Đường Cận Nghiêu cùng mình hoàn toàn chắc chắn đó là em trai mình, Khương Từ đã liên lạc với Lý Duy Xu qua điện thoại. Bên kia dường như không nghĩ rằng Khương Triệt sẽ có một người anh trai, nói có thể cần phải điều tra sự thật trước khi trả lời y, Khương Từ cũng đồng ý.

Cách đây không lâu, Lý Duy Xu gọi lại và nói rằng anh ấy đã điều tra ra Khương Triệt có một người anh trai, nhưng anh ấy đã mất tích khi Khương gia gặp tai nạn, không ngờ vẫn còn sống. Hơn nữa cũng tra được Khương Từ quả thật là một cảnh sát đặc nhiệm, vì vậy hy vọng y nếu rảnh thì có thể đến ăn Tết cùng nhau.

Khi Khương Từ nghe được lời nói của Lý Duy Xu, tự nhiên là vui mừng khôn xiết, vì vậy đã sớm bắt đầu chuẩn bị. Trong lòng vừa kích động vừa hồi hộp, bởi vì Khương Triệt có thể không còn nhớ tới anh trai của mình, cho nên Khương Từ có chút sợ hãi làm phiền người kia sẽ làm y thống khổ, nhưng y rất muốn gặp em trai của mình. Trước kia y một mình cùng bà ngoại sống ở quê, thời điểm Khương Triệt được một tuổi trở về thăm bà ngoại mới thấy y . Đứa bé mới tập đi và chưa biết nói. Nhìn cha mẹ cùng em trai một nhà vui vẻ hòa thuận, Khương Từ chỉ là một người ngồi im lặng bên ngưỡng cửa ăn cơm, lúc này Khương Triệt mới lắc lư người đi tới kéo mình đến bàn ăn cùng cậu ăn chung.

Biết rằng Khương Triệt vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì, nhưng một dòng điện ấm áp lại trào dâng trong trái tim của đứa bé sáu tuổi Khương Từ, cho nên y vẫn luôn thích đứa em trai này. Khi y được bảy tuổi, cha mẹ định đưa y trở lại thành phố đi học, Khương Từ vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, nhưng cuối cùng không đợi được ba mẹ, bà ngoại cũng ngã xuống sau khi nghe tin họ chết trong một vụ tai nạn xe hơi, kể từ đó, y và Khương Triệt trở thành trẻ mồ côi.

Quá khứ nghĩ lại, Khương Từ vẫn có phần cảm động, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy đứa con trai mới sinh của mình, y rất cảm kích vì mình vẫn là một người may mắn.

Tất nhiên, dù bây giờ Khương Từ đã là người lớn, nhưng trong lòng y vẫn giữ một số suy nghĩ của trẻ con. Ví dụ, bây giờ ... Sở dĩ để Nghiêm Sở mặc đồng phục cảnh sát giống mình bởi vì nhìn như vậy cảm thấy tương đối đáng tin ...... Sẽ không bị em trai của mình nhầm là tên lừa gạt. Nếu Nghiêm Sở biết y có ý nghĩ như vậy, nhất định sẽ cười nhạo mình. Khương Từ đỏ mặt nghĩ.

"Nghĩ gì mà xuất thần vậy?"

"Không có gì." Khương Từ lắc đầu một cái, nhanh như chớp ôm đứa nhỏ đang nằm trên giường trợn mắt nhìn mình. Từ khi y sinh đứa trẻ, Nghiêm Sở một bước cũng không rời đi, vốn cũng đã hết năm, cả đội có kỳ nghỉ hàng năm, Khương Từ cũng mặc hắn đi. Nghe nói mình phải đi gặp em trai thất lạc nhiều năm, tự nhiên cũng muốn quấn lấy mình cùng đi, Khương Từ nghĩ đến mình ôm đứa bé theo cũng không dễ giải thích, có Nghiêm Sở còn có thể nói đứa trẻ là của hắn, thì cũng đồng ý.

Trên đường là Nghiêm Sở lái xe, bọn họ đến thành phố Z mất sáu, bảy tiếng đồng hồ, mất cả buổi chiều mới tới nơi. Cậu bé liên tục khóc khi đến nhà hàng ăn trưa thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, còn có rất nhiều cô gái kích động bàn tán sôi nổi. Xét cho cùng, hai người đàn ông đẹp trai trong sắc phục cảnh sát nhìn thoáng qua là thiêng liêng bất khả xâm phạm, nhưng họ đang ôm một đứa bé sơ sinh đặc biệt dễ thương trên tay... Đương nhiên sẽ bị mọi người dòm ngó.

"Có lẽ đói bụng." Khương Từ không thể cho con bú ở nơi công cộng nên vội vàng ăn cơm trưa, hai người đưa đứa nhỏ trở về xe.

Kính trên xe của Khương Từ được gắn thiết bị chống nhìn trộm, chỉ cần bật lên thì bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, vì vậy khi lên xe, Khương Từ nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, để lộ núʍ ѵú tràn sữa đến miệng đứa trẻ. Đứa nhỏ cuối cùng cũng uống sữa, ực ực uống trong khi Nghiêm Sở ở một bên nhìn.

Trong khoảng thời gian này bởi vì cho con bú, núʍ ѵú hai bên của Khương Từ bị bú tròn trịa, lúc con bú bên phải thì bên trái đã bắt đầu chảy ra, Nghiêm Sở ngồi trên ghế lái, nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Dẫu sao hắn đã hơn một tháng không đυ.ng vào Khương Từ, trong khoảng thời gian này, hắn cũng không giật sữa của đứa nhỏ, ngoại trừ ... Khương Từ thật sự là chảy rất nhiều sữa, đứa nhỏ có thể không uống xong còn rỉ ra ngoài, có khi buổi tối Nghiêm Sở sẽ giúp y hút nó hết. Cảm thấy có một ánh mắt thiêu đốt ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, thân thể Khương Từ bắt đầu nóng lên, mọi khi cho con bú là chuyện rất bình thường nhưng hôm nay ở trên xe lại mặc đồng phục cảnh sát, cho nên bị nhìn lúc cho con bú khó hiểu mà mang theo chút sắc tình, thân thể Khương Từ đã lâu không được thỏa mãn gợi lên biến hóa, y liếc mắt liền phát hiện đũng quần của người kia cũng đã chống phồng lên rồi.

Khương Từ ôm con trai vào lòng, một tay Nghiêm Sở chống đỡ phía sau ghế phụ, cúi đầu ngậm đầṳ ѵú bên trái của y vào.

"Hừm ưm ..." Khương Từ không ngừng rêи ɾỉ, Nghiêm Sở bú sữa không giống với đứa nhỏ, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc mình, Khương Từ vừa bị hắn chạm vào, thân dưới liền ướŧ áŧ.