Chương 31."Tôi mơ thấy một người giống Đội trưởng Khương...

"Tôi mơ thấy một người giống Đội trưởng Khương...Cưỡi trên người tôi, cầu xin tôi đυ. anh..." ( Nghiêm phúc hắc biết được sự thật về đứa trẻ cùng đêm đầu tiên!~)

Sau khi edit được nửa truyện tui mới biết đây là truyện của tác giả Dục Hiểu, cíu tui, hơi shock. Hầu như mọi truyện của tác giả này đều được dịch rồi á.

Mặc dù không biết tại sao Nghiêm Sở lại muốn nói với mình về chuyện này, nhưng Khương Từ biết đây là cơ hội tốt ... Nếu có thể bắt Nghiêm Sở lại, công danh giành được cũng không thể khinh thường ... Nhưng, lúc này Khương Từ lại do dự ... bởi vì ... y biết rằng cho dù thân phận thật sự của người đó là gì thì y cũng đã phải nhận một thất bại thảm hại rồi. (Má ơi, bé muốn bắt tiểu công nhà mình cho ngồi tù kìa)

"Nói cho em biết, anh không sợ em bắt anh sao?" Cho dù là như vậy, Khương Từ cũng không nguyện ý biểu hiện quá rõ ràng, liền giả bộ nghiêm túc hỏi.

"Tôi biết em sẽ không." Nghiêm Sở câu khóe miệng cười một tiếng, sau đó hôn lên vành tai nóng bỏng của Khương Từ, thanh âm từ tính không nhanh không chậm, từ bên trong mang theo một tia hắc khí, "Hơn nữa em không có chứng cứ."

Rõ ràng quyền chủ động hẳn là ở chỗ mình, nhưng người này không sợ chút nào, một bộ dáng không hề quan tâm. Nhìn thấy nụ cười của người kia, tim Khương Từ đập nhanh như sắp lao ra khỏi cổ họng, lỗ tai cũng hồng thấu, không thể làm gì khác hơn là trong lòng trợn mắt, đúng là, mình không có bất kỳ chứng cớ hữu dụng nào. Cho nên hắn mới dám kiêu ngạo phách lối, trực tiếp nói với mình hắn là Thương Kiêu, bởi vì biết, mình căn bản không bắt được hắn.

"Không phải ngẫu nhiên mà tối hôm qua anh đột ngột trở về." Khương Từ đành phải chuyển chủ đề.

"Đúng vậy." Nghiêm Sở điềm nhiên gật đầu, "Nhưng tôi đã lao tới đây ngay khi biết có người định ám sát em, tuy rằng đến chậm một chút."

Vậy tại sao trước đó anh không quay trở lại!

Thiếu chút nữa Khương Từ bật thốt ra, nhưng cuối cùng lại nuốt lời trở về trong bụng.

"Đội trưởng Khương, em chưa nói tôi biết, đứa trẻ là của ai."

Nghe được câu hỏi của Nghiêm Sở, thân thể Khương Từ cứng đờ, còn đang suy nghĩ có nên nói thật hay không, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của người đàn ông này, Khương Từ không khỏi muốn khiêu chiến với hắn ta.

"Em nói anh sẽ tin sao."

"Không tin." Nghiêm Sở không chút suy nghĩ trả lời.

"Ừm, Đồng chí Nghiêm, vậy bây giờ em nói cho anh." Khương Từ quay mặt về phía Nghiêm Sở, nghiêm túc gằn từng chữ nói,"Chính là anh."

"???" Nghiêm Sở hiển nhiên là bị đáp án này dọa sợ, người luôn gặp biến không sợ là hắn bây giờ đầu óc trống rỗng trong vài giây, trong nháy máy có cảm giác máu toàn thân đảo ngược. Rõ ràng đối với đáp án Khương Từ nói ra không cách nào tiêu hóa ngay được, cảm xúc cũng chưa bao giờ thăng trầm như lúc này, ngạc nhiên, không thể tin được, dường như có chút gì đó không thể kiềm chế được ... Mừng rỡ?!

"Khương Từ, em lặp lại lần nữa." Mặc dù không quá rõ ràng nhưng quả thật thanh âm Nghiêm Sở mang theo chút run rẩy.

"Em nói, đứa trẻ này là của anh." Cảm giác Nghiêm Sở như muốn nhìn mình thành một cái lỗ thủng, Khương Từ thật ra rất lo lắng, y vốn định giấu diếm chuyện này cả đời, nhưng không ngờ lại cùng Nghiêm Sở phát triển thành như vậy. Chuyện cho tới bây giờ đã nói hết rồi, vốn dĩ là muốn kí©h thí©ɧ Nghiêm Sở, nhưng Khương Từ phát hiện sau khi nói xong, cả người cũng thoải mái hơn một chút. Dù sao đứa nhỏ cũng đã sinh rồi, cho dù Nghiêm Sở phản ứng thế nào, y cũng chuẩn bị xong tâm lý để đón nhận.

"Không đúng ..." Nghe được lời thú nhận của Khương Từ, Nghiêm Sở chỉ cảm thấy nội tâm như vạn mã bôn đằng, "Em có phải nên nói rõ ràng cho tôi biết, đứa nhỏ này như thế nào mà có?"

Hắn sống 26 năm cuộc đời, cho tới bây giờ chưa trải qua chuyện nào kịch tính như vậy, vốn dĩ hắn muốn hỏi con của Khương Từ là ai vì hắn vẫn có chút ghen tị, nhưng cho dù đó là người đàn ông nào đi chăng nữa, khoảnh khắc hắn nhìn thấy đứa bé chào đời... Trái tim của Nghiêm Sở đã hoàn toàn tan chảy, thậm chí còn mơ hồ hi vọng đứa trẻ này là của mình. Mặc dù hắn luôn cảm thấy mình không đủ tư cách làm cha, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn. Nhưng Nghiêm Sở không ngờ rằng Khương Từ lại nói cho hắn biết đứa nhỏ này là của hắn? ? ! Trước đây Nghiêm Sở nghĩ đứa nhỏ này dù sao cũng không thể là của mình, bởi vì nếu đã cùng Khương Từ quan hệ, hắn như thế nào hoàn toàn không nhớ được. Nghiêm Sở là người có tỉnh cảnh giác rất cao, buổi tối ngủ cũng không ngủ quá sâu giấc, huống chi là loại chuyện này ... Nhưng khi nói đến chuyện ân ái ... Nghiêm Sở thật sự đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Sẽ không phải là đêm ăn mừng kia chứ..."

"Ừ....Không đúng...Làm sao anh nhớ???" Lần này đến lượt Khương Từ kinh ngạc,"Rõ ràng em đã bỏ thuốc anh."

"Bỏ thuốc?" Ánh mắt Nghiêm Sở đột nhiên trở nên nguy hiểm, Khương Từ chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

"Không phải, chính là anh uống say..."

"Tôi chưa bao giờ để mình say." Nghiêm Sở đột nhiên nở nụ cười quen thuộc khó dò, chậm rãi tiến lại gần Khương Từ, "Thảo nào không hiểu lần đó tôi không nhớ được mình say thế nào, luôn cảm thấy giấc mơ một giấc mơ kỳ lạ, nằm mơ thấy người giống Đội trưởng Khương ... Cưỡi trên người tôi ... Cầu xin ©ôи ŧɧịt̠ tôi đυ. y ... Bây giờ nghĩ lại, hình như cũng có lời giải thích. "

Mặt Khương Từ lập tức đỏ bừng, tại sao phản ứng của người này lại khác với những gì y nghĩ! Rõ ràng đã nghĩ rằng hắn sẽ tức giận sau khi biết điều đó, thậm chí trực tiếp bỏ đi, nhưng căn bản không có, còn nói những lời xấu hổ như vậy với mình, cười rất ... Đáng sợ...

Đầu năm nay, bởi vì nhiệm vụ trở về suôn sẻ, đội tổ chức tiệc ăn mừng, Khương Từ cùng Nghiêm Sở uống vài ly trong bữa tiệc, bởi vì Đội trưởng Khương lấy rượu, Nghiêm Sở cũng không có nhiều phòng bị, ai biết sau vài chén xuống bụng liền bất tỉnh nhân sự, cả đêm khô nóng bất an xuân mộng. Ngày hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang ngủ trên ghế sô pha trong ký túc xá của Khương Từ, hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, tựa hồ đều biết, Nghiêm Sở vẫn luôn cho rằng những gì mình đang làm là một giấc mộng xuân, nhưng không ngờ đó lại là sự thật. Sự việc này càng kí©h thí©ɧ hắn hơn chuyện của đứa trẻ vừa rồi, chẳng lẽ ... Khương Từ luôn có tình cảm thầm kín với hắn?

"Đội trưởng Khương, em cho tôi uống thuốc rồi làm loại chuyện này, có phải nên giải thích hợp lý không." Tuy rằng trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng rốt cuộc Nghiêm Sở vẫn bày ra dáng vẻ của người bị hại, dẫu sao để Khương Từ tự mình thừa nhận sự việc này sẽ sảng khoái hơn nhiều so với việc tự mình kể lại.

"Không có giải thích."

Nghiêm Sở thiếu chút nữa tức giận nôn ra máu khi nghe những lời Khương Từ nói. Thật sự không hiểu sao y lại chuốc thuốc mình rồi tự "cưỡиɠ ɧϊếp" mình đến mang thai, thậm chí là sinh đứa trẻ nhưng mặt đầy lạnh lùng lại ngốc manh nói với mình không cần giải thích.

"Dù sao cũng là của anh, anh cũng có thể coi như không biết, em nuôi con cũng không quấy rầy anh."

Chậc. Nghiêm Sở chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại không biết cư xử như nào cho phải với người vừa sinh một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là nắm cằm y,"Hiện tại thật muốn mắng em. Nhưng vì thân thể của em, sau này sẽ bù lại. Nhớ rằng em thiếu tôi một lần."

Khương Từ đỏ mặt trừng hắn, trong lòng lại ủy khuất cực kỳ, ai bảo... Loại chuyện thích hắn này, căn bản Khương Từ không thể nói ra.

(Hóa ra là em đơn phương anh công ><)