Chương 33."Uống sữa cũng nứиɠ, đội trưởng Khương thật da^ʍ."

(Ở trên xe bị đùa giỡn, bị bảo bảo nhìn mình phát tình, an ủi dươиɠ ѵậŧ, ngón tay cắm)

"Uống sữa cũng nứиɠ, Đội trưởng Khương thật da^ʍ." Nghiêm Sở lúc này còn cố ý bắt nạt Khương Từ.

"A... Nghiêm Sở...Đừng ở nơi này.... Sẽ có người tới." Mặc dù đậu xe ở hầm, nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm ăn trưa, vẫn có xe tới xe đi, cho dù bên ngoài không thấy được cũng lo lắng mình phát ra thanh âm kỳ quái bị người khác nghe thấy.

"Em chỉ cần cố gắng không phát ra tiếng là được, đã một tháng không chạm vào em. Em không muốn sao?" Nghiêm Sở đột nhiên chạm vào chân Khương Từ, phát hiện nước đã thấm ướt cả bộ đồng phục cảnh sát, hài lòng cười một tiếng. Quả nhiên là vậy, thân thể người này nhạy cảm cực kỳ, căn bản không cần hắn trêu đùa quá nhiều là có thể tự mình phát da^ʍ, chẳng qua là có lúc cái miệng không thành thực mà thôi, nhưng vẫn không hề ngăn cản mình.

Khương Từ bị Nghiêm Sở sờ một chút, thịt l*и giống như bị điện giật co rút lại, ngứa ngáy ẩm ướt, ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα cũng trống rỗng, hận không được đối phương mạnh mẽ chạm vào. Nhưng trong lòng y vẫn không ngừng nhắc nhở mình vẫn đang ở trên xe, Khương Từ, mày còn đang mặc cảnh phục, không thể làm chuyện như vậy được. Ngay vào lúc này, đứa bé có thể có cảm giác được có người cướp "Cơm trưa" của mình, buông đầṳ ѵú đang ngậm trong miệng ra, tròn mắt nhìn Nghiêm Sở.

Bị con trai nhìn như thế này, Nghiêm Sở không cảm thấy có chút uy hϊếp nào, cố ý mυ"ŧ một ngụm sữa trước mặt nhóc, cuối cùng liếʍ liếʍ khóe môi của chính mình, đắc ý mang theo chút gợi cảm, Khương Từ nhìn chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại. Nhưng đứa nhỏ vừa nhìn thấy thì bĩu môi, như thể có tin hay không tôi khóc cho ông xem.

"Bảo bảo, muốn uống sao?" Nhìn đứa nhỏ muốn khóc, Khương Từ vội vàng đưa đầṳ ѵú đến gần miệng đứa bé, thuận tiện liếc Nghiêm Sở một cái. Dường như biết ba đang dỗ mình, tiểu bảo bảo lại như con thỏ ngoan ngoãn uống sữa.

"Con trai tôi đúng là một cái túi khóc nhè. Sau này bị con trai bắt nạt thì biết làm sao." Nghiêm Sở thở dài một tiếng, sau đó bị Đội trưởng Khương lạnh lùng đẩy ra.

Đương nhiên, cơ hội tốt như vậy, Nghiêm Sở sẽ không ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, trong lúc Khương Từ cho con ăn, hắn thò tay vào trong quần của người kia, kéo quần cùng qυầи ɭóŧ xuống, sau đó cọ xát dươиɠ ѵậŧ Khương Từ.

Bởi vì ôm đứa trẻ hành động không tiện, Khương Từ căn bản không thể đẩy Nghiêm Sở ra, chỉ có thể mặc cho đối phương hướng về phía mình làm xằng làm bậy.

"Ừm ..." Khương Từ nhíu mày, hai tay ôm chặt đứa nhỏ, hai mắt chợt nhòe đi.

"Thoải mái không? Đã lâu không xuất đi. Vừa mới chạm vào đã cứng thành thế này." Ngón tay cái của Nghiêm Sở đánh vòng quanh qυყ đầυ hồng hồng của Khương Từ, chất lỏng trong suốt từ mắt ngựa rút ra một dải lụa da^ʍ mỹ, không chỉ qυყ đầυ cùng phần thân, thậm chí hai cái túi nhỏ bên dưới đều được chăm sóc, đều là nam nhân, Nghiêm Sở biết rất rõ chỗ Khương Từ khó chịu đựng nhất là chỗ nào, sau đó nhân lúc sắp đến đỉnh liền buông y ra an ủi nơi khác.

"Mới không ... thoải mái ..." Tuy nói lời như vậy, nhưng kɧoáı ©ảʍ đã lan tràn khắp tứ chi ... Khương Từ biết đây mới chỉ là bắt đầu ... Kỳ thật không muốn thừa nhận, trong lòng y đã bắt đầu mong chờ.

"Vậy thì tôi sẽ làm cho em thoải mái hơn." Nghiêm Sở dùng tay chạm vào âʍ ѵậŧ dưới bao của Khương Từ, sau đó cong ngón tay cạo lấy hạt thịt nhô cao, liền bị thịt môi l*и cùng nước dịch nóng bỏng bọc lại, bởi vì Khương Từ theo quán tính kẹp chặt chân vặn vẹo, đồng thời cũng vặn ngón tay người kia chặt hơn, mà hết lần này đến lần khác Nghiêm Sở cứ ấn mạnh vào đầu hòn le của y cọ xát vài lần.

A a a.... Thật thoải mái! ! Khương Từ cắn môi nuốt tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra khỏi miệng, nhưng tay đã nắm thành quyền, lúc này đứa nhỏ cũng dùng sức bú mạnh đầṳ ѵú mình thân thể dâʍ đãиɠ bị khơi mào du͙© vọиɠ ngay cả bị con bú cũng sinh ra kɧoáı ©ảʍ tê dại, khiến Khương Từ ngượng ngùng không ngóc đầu lên được, rõ ràng mặc cảnh phục muốn cả người đầy chính khí đi gặp em trai mình, nhưng bây giờ...

"Chẳng qua bị nghịch hộŧ ɭε đã thoải mái như vậy?" Nghiêm Sở thấp giọng nói bên tai Khương Từ. Cảm giác được người bên dưới càng ngày càng ướt, hắn không khỏi nhếch môi cười một cái, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng dùng ngón giữa cùng ngón trỏ chọc vào lỗ l*и Khương Từ.

A a a a! Rõ ràng chỉ là ngón tay, nhưng Khương Từ đã bị đυ. đến mức trợn trắng mắt, suýt chút nữa không ôm được con trai mình.

"Nghiêm... Nghiêm Sở....Đừng cắm vào....A...."

"Con đang nhìn em, xấu hổ sao?" Nghiêm Sở cử động ngón tay, trong lòng không khỏi cảm thán, rõ ràng vừa dùng nơi này sinh một đứa trẻ, nhưng một tháng đã khôi phục lại độ chặt chẽ, thậm chí không để lại chút sẹo nào. Lúc trước Nghiêm Sở còn cố ý kiểm tra chỗ đó cho y, phát hiện màu sắc đỏ thâm hơn chút, đã hoàn toàn bình phục, thậm chí còn chảy nhiều nước hơn trước. Ngón ta vừa chạm vào liền ướt mềm không dứt, dĩ nhiên kiểm tra đến cùng.... Khương Từ hoàn toàn không nhịn được, mở miệng cầu xin mình đυ. y, nhưng Nghiêm Sở vẫn cắn răng cự tuyệt, dù sao lúc đó Khương Từ vừa sinh con chưa đầy một tháng, Nghiêm Sở không muốn mình cầm thú như vậy.

"Anh... Đừng khuấy... A..." Nghiêm Sở vừa di chuyển ngón tay, trong chiếc xe yên tĩnh liền vang lên tiếng nước chảy.

"Muốn vào sâu hơn?"

Tại sao lại không muốn.... Khương Từ khóc không ra nước mắt sao lúc ở nhà anh không làm mà lại phải lên xe ... Hơn nữa bây giờ y vẫn đang ôm đứa bé, có lẽ bởi vì Nghiêm Sở không tranh sữa cùng đứa nhỏ, nhóc con uống một chút cũng không có ý nghĩa, vì vậy nó nhìn thẳng vào hai người cha của mình.

"Không được... Thật xấu hổ... Ưʍ..."

"Không sao, con trai ăn no rồi sẽ đi ngủ, cứ như một chú heo con."

Quả nhiên Nghiêm Sở nói không sai, đứa nhỏ mới sinh không bao lâu sau khi uống no liền buồn ngủ. Khương Từ ra hiệu cho Nghiêm Sở buông y ra trước, sau đó ôm đứa nhỏ từ trong ngực mình đặt vào ghế dành cho trẻ nhỏ được Nghiêm Sở lắp sau ghế lái, sẽ không cản trở hai người làm việc. Ngay sau khi đứa trẻ được thả ra, Nghiêm Sở trực tiếp ngả ghế phó lái xuống, sau đó xoay người đè lên người Khương Từ.