Chương 28.Muốn sinh thì phải dụ tiểu công nhà mình ȶᏂασ mình

Cảnh sát đặc nhiệm Khương sắp sinh vỡ ối (bên ȶᏂασ bên sinh con H) Thận

Khương Từ không biết, thời điểm Nghiêm Sở quay lại nhìn thấy một màn bánh bao bị đánh, chỉ cảm thấy cả người lạnh run, cái gì cũng không kịp nghĩ, lửa giận của hắn chưa bao giờ dâng cao như vậy, cho nên không kịp suy nghĩ trực tiếp một phát súng kết liễu hai kẻ kia, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không cho.

Giải quyết xong hai người, Nghiêm Sở bước tới ôm lấy Khương Từ đang sững sờ ở đó, dùng môi cọ cọ vành tai y, nói câu "xin lỗi" đầu tiên trong đời. Hắn biết nếu mình đến muộn hơn một chút thì... hậu quả sẽ không tưởng tượng được, cũng may là hắn đã để lại khẩu súng này cho y... Cũng may là hắn đã lao về...

"Nghiêm Sở..."

"Ừm?"

Khương Từ không nói gì thêm, chẳng qua là đưa tay từ từ ôm eo đối phương, mặc dù cách bụng có chút cản trở nhưng vẫn càng ôm càng chặt.

Tuy rằng Khương Từ không nói gì, từ đầu đến cuối cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng thật không thể tin được, lúc này, Nghiêm Sở cảm thấy trong lòng Khương Từ bất lực, đây là Khương Từ mà hắn chưa từng thấy trước đây. Bàn tay của Nghiêm Sở lại vuốt ve lưng y, khiến người trong lòng không khỏi bình tĩnh lại.

Gió đêm mùa đông rất lạnh, Khương Từ chỉ mặc một chiếc áo ngủ, mắt cá chân vẫn lộ ra nhưng y không hề cảm thấy lạnh, ôm người trước mặt thật lâu, bụng vì chuyện vừa rồi mà có chút căng đau, nhưng Khương Từ vẫn không nói ra.

"Vào trong đi." Sợ y bị cảm lạnh, Nghiêm Sở cởϊ áσ trên người khoác lên người Khương Từ, sau đó nắm cổ tay y định đưa người vào nhà, nhưng đột nhiên bị người giữ lại. Không chờ Nghiêm Sở mở miệng Khương Từ đã kiễng chân lên hôn mình.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, miệng lưỡi kịch liệt dây dưa, đôi môi vốn lạnh lẽo như băng trở nên nóng bỏng như ngọn lửa, ngay cả nhiệt độ cơ thể trong phút chốc cũng dâng cao, một tay Nghiêm Sở ôm mặt Khương Từ cẩn thận xoa nắn, một bên mυ"ŧ đầu lưỡi đối phương vào trong miệng mình triền miên dây dưa. Như thế không ai chịu thua hoặc như muốn đem tất cả những gì đang đè nén trong lòng lúc này biến thành một nụ hôn để diễn tả vậy, bá đạo lại lưu luyến.

"Ưm ... Vào ... Mau vào đi ... Đυ. em đi ..."

Nghiêm Sở bị Khương Từ ép vào cửa kính ban công, đối phương còn nhấc chân ôm eo hắn, thân dưới trong chiếc váy ngủ không có qυầи ɭóŧ không ngừng cọ xát với nhiệt độ của mình, cùng đôi môi thịt không ngưng chảy nước làm ướt quần hắn. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Sở thấy Khương Từ nhiệt tình như vật, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng thân dưới đột nhiên sưng lên như sắp phá nát quần.

(Má ơi, Khương Từ chủ động thiệt quyến rũ, yêu chết mất T.T)

"Ướt rồi, em tự chơi đi?" Tay Nghiêm Sở sờ lên miệng l*и của Khương Từ, phát hiện nơi đó thật ẩm ướt, môi l*и còn hơi hé mở, nhìn một cái liền biết y đã dùng ngón tay chơi qua.

"Ừ.... Đừng... Lấy... Không muốn làm màn dạo đầu, cứ như vậy vào đi..."

"Vào như thế này có được không? Tôi sợ thân thể em không thoải mái, hay là để lần sau sẽ làm."

"Không sao, vào đi, bên trong ngứa quá ... Em muốn bị anh ȶᏂασ ..." Khương Từ nói láo, nhưng y thật sự quá muốn, mặc dù bây giờ đúng là có chút không thoải mái, nhưng một giây kia Nghiêm Sở xuất hiện, y cũng đã mất đi lý trí, mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Đối phương đã nói như vậy rồi, Nghiêm Sở cũng không nhăn nhó nữa, trực tiếp kéo quần móc dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình ra, đâm vào thân thể Khương Từ.

"A a a!" Thật lâu không bị ©ôи ŧɧịt̠ to lớn này đυ. qua, Khương Từ thỏa mãn rêи ɾỉ, nhưng trong tiếng rêи ɾỉ mơ hồ mang theo mấy phần thống khổ. Nghiêm Sở vừa định dừng lại liền bị Khương Từ bấu chặt tay.

"Đừng dừng lại...Tiếp tục... Sâu hơn một chút! A a...!! Dùng sức đυ.... Ưʍ... Thật thoải mái..."

Nghiêm Sở cũng bị Khương Từ hút vừa nóng vừa thoải mái, bắt đầu mạnh mẽ tấn công.

"Nhiệt tình như vậy, hửm?"

"Thật lớn... Sắp phá nát lỗ l*и... Ưm a... Còn muốn..."

"Vừa rồi nhưng tên kia chạm vào nơi khác của em sao?" Nghiêm Sở nắm chặt cái chân đang run rẩy của Khương Từ, ấn thật sâu mấy cái, "Lần sau tôi sẽ không để em một mình nữa, xin lỗi."

"Ừ ưʍ..." Khương Từ chỉ cảm thấy đầu óc loạn thành một mảng hỗn độn, đã có chút không nghe rõ Nghiêm Sở nói cái gì, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán, đau âm ỉ trong bụng càng ngày càng rõ ràng, nhưng lỗ nhỏ bị hắn cắm lại thoái mái phun nước, như thể hai cực băng lửa khiến y mất đi thần trí, Nghiêm Sở cho là y bị đυ. đến thất thần, cũng không nhận ra điều gì bất thường.

"Ách a! Không muốn đỉnh nơi đó! A a a... Anh quá dài..." Vốn Nghiêm Sở cao hơn mình, hai người lần đầu tiên dùng tư thế đứng để ân ái, chỉ cần thân thể Khương Từ chìm xuống, ©ôи ŧɧịt̠ có thể cắm vào rất sâu, hơn nữa hôm nay... Tình trạng thân thể của mình có chút khác lạ.

Nghiêm Sở bật cười:"Em không phải thích nhất tôi cắm nơi đó sao? Lần nào cũng có thể khiến em co quắp đạt cực khoái."

Khương Từ hoảng sợ lắc đầu, không biết tại sao, lần này phản ứng lại mạnh mẽ như vậy, giống như thật sự sắp cắm đứa nhỏ đi ra vậy, đau đớn nhưng cũng thoải mái không nhịn được , tử ©υиɠ phun nước nhiều hơn trước gấp mấy lần.

"A... Nghiêm Sở... A a..." Xương chậu đột nhiên cảm thấy sưng lên, như thể bụng càng lún thêm một chút, trở nên to và cứng, "Ừ a! Sắp bị đỉnh phá ... Thật tuyệt! A a a !!! "

"Côи ŧɧịt̠ thật lớn... A ha... Tới rồi..."

Lỗ hoa của Khương Từ co rút lại, vặn Nghiêm Sở hít một hơi, chỉ cảm thấy từ bên trong phun ra một tia nước, rửa sạch qυყ đầυ cực lớn, Nghiêm Sở sợ rằng thân thể của Khương Từ sẽ không chịu nổi, cũng thả lỏng người đút nhanh hơn chục lần nữa, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình đè ép đã lâu bắn toàn bộ ra.

Nhưng sau khi đạt cực khoái Khương Từ không những không thả lỏng thân thể đang căng cứng mà mày nhíu càng chặt.

"Làm sao vậy?" Nghiêm Sở sửng sốt, rút dươиɠ ѵậŧ đã xuất tinh ra khỏi cơ thể, nước lập tức "Rào" một tiếng chảy xuống đất, trong đó vẫn còn dính rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu đυ.c. Nhìn chất lỏng, Nghiêm Sở giật mình, tuy rằng Khương Từ cũng tiết ra rất nhiều nước, nhưng lần này hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Em không sao." Khương Từ cố gắng đứng vững không để ngã xuống, thu dọn bộ váy ngủ lộn xộn trên người, hai chân vẫn còn ướt nhớp nháp, giọng nói thoát ra cũng yếu ớt hơn bình thường, nhưng y vẫn cố gắng che giấu thống khổ, giả bộ hờ hững nói: "Dù sao cũng xong rồi ... Tối nay anh ... Anh về trước được không? Anh đi thuê phòng ngủ khác cũng được."

Dù rất muốn dựa dẫm vào đối phương ... nhưng y không muốn anh ấy nhìn thấy sự xấu xí của mình ...

Nghe vậy, động tác Nghiêm Sở dừng lại, nhưng cũng không tức giận cái gì lời nói của Khương Từ, dừng một chút mới lên tiếng, "Em sắp sinh?"