Chương 29.Tiết lộ bí mật kinh thiên

(Đỡ đẻ cho đội trưởng Khương! Tiểu công Nghiêm thú nhận danh tính thật của mình, liên quan đến người cha khác của đứa nhỏ) Bánh bao quen thuộc rồi

Nước chảy xuống đùi từ trong suốt sang chuyển dần sang vàng, Khương Từ cố gắng khép chặt hai chân lại, nhưng vừa mới bị ȶᏂασ xong, tiểu huyệt vẫn mở ra rộng bằng vài ngón tay, giống như có vật gì chĩa vào hạ thể của y, để cho y không cách nào khép chân lại, chỉ có thể để cho nước giữa hai đùi chảy xuống. Khương Từ biết không còn cách nào gạt được Nghiêm Sở, bèn nói: "Hình như ... nước ối đã vỡ. Xem ra em bé sắp sinh non."

Sau lần cực khoái trước đó chảy ra rất nhiều nước, Khương Từ còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi bụng càng ngày càng đau, nước trong hạ thể cũng bắt đầu chảy ra ngày càng nhiều, y biết là nước ối của mình đã vỡ. Vì vừa rồi rất căng thẳng, lại bị hai người đó đè lên... nên chắc đứa bé sinh non.

Nghe y nói mình sắp sinh, Nghiêm Sở vô cùng kinh ngạc, nhất thời vừa lo lắng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, tay chân luống cuống, bước nhanh tới đỡ Khương Từ. Trước đây hắn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là chuyện sinh con hắn lại càng không có kinh nghiệm, nhất thời không biết phải làm sao cho phải.

"Có phải rất đau không? Nước ối bao lâu sẽ vỡ?! Tôi...... Tôi đi tìm bác sĩ trước!"

Khương Từ nắm tay Nghiêm Sở, chưa bao giờ thấy hắn căng thẳng như thế này, hơn nữa còn nhìn thấy hắn ngồi xổm nhìn, mặc dù bụng vẫn còn đau nhưng cũng không nhịn được cười.

"Không cần tìm bác sĩ, chuyện này không thể để nhiều người biết. Anh đỡ em vào, em tự làm được."

Nghiêm Sở mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn cũng biết tính tình của Khương Từ, đương nhiên không muốn người khác nhìn thấy y như thế này. Hơn nữa ... hai tên kia vừa giải quyết xong vẫn còn ở ngoài ban công, nếu bị nhìn thấy thì mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn, đành nuốt lời muốn nói ra xuống.

"Vậy hai tên kia có thể cần tìm người xử lý một chút."

"Em không nói tôi cũng sẽ xử lý, bây giờ em mau lên giường nằm!" Nghiêm Sở sợ y bị lạnh, vội vàng ôm người vào mở lò sưởi trong phòng lên.

"Hừ ..." Khương Từ đi được hai bước, chỉ cảm thấy bụng đau nhói, gần như cả người đều dựa vào trên người Nghiêm Sở, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy y như vậy, trong lòng Nghiêm Sở đau nhói, nhẹ nhàng vuốt ve bụng y, xoa dịu vật nhỏ đang bất an bên trong. Hắn phát hiện ra nơi đó của Khương Từ quả thật so với lúc trước cứng hơn rất nhiều, vị trí thai nhi so với lúc hắn rời đi cũng thấp hơn không ít.

"Mau nằm xuống đi, em có biết phải làm sao không?" Chờ Khương Từ nằm trên giường, Nghiêm Sở lo lắng hỏi.

"Biết đại khái, em có chuẩn bị, chẳng qua là..." Khương từ nhẹ nhàng đắp chăn bông lên người, co chân lại, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Sở, "Anh muốn ... ở lại sao?"

"Đương nhiên! Tối nay tôi sẽ không đi đâu để cùng em sinh đứa bé. Việc gì cần thiết, em nói cho tôi biết. Tôi sẽ làm." Lời nói của Nghiêm Sở mang ý y không thể từ chối, ngay cả hắn cũng không biết đâu lấy đâu ra tự tin giúp Khương Từ sinh con. Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, Khương Từ chỉ có thể dựa vào chính mình, tuy rằng không biết gì về chuyện này, nhưng Nghiêm Sở cố gắng hết sức thể hiện bình tĩnh, hy vọng có thể cho Khương Từ cảm giác an toàn, trên thực tế trong lòng vô cùng lo lắng.

"Được rồi. Anh mở tủ ra lấy hộp dưới cùng ra. Tất cả những thứ em chuẩn bị đều ở trong đó. Ngoài ra, bây giờ đi đun một nồi nước nóng, chờ chút dùng để khử trùng. Còn nữa, đến phòng tắm lấy khăn tắm đặt ở dưới người em. " Rõ ràng là Khương Từ sinh con, nhưng đối phương chỉ huy Nghiêm Sở đâu vào đấy, bình tĩnh như mọi lần chỉ huy nhiệm vụ, ngoại trừ cau mày bởi vì đau, trán không ngừng đổ mồ hôi, cũng không khóc lóc kêu loạn, ngược lại Nghiêm Sở ở bên cạnh càng có vẻ bối rối, bất an.

(Mèn ơi, không biết ai mới là người sinh con)

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khương Từ, trên chiếc mũi nhỏ lấm tấm mồ hôi, trái tim của Nghiêm Sở tựa như tràn đầy bọt nước sưng tấy đau nhức, tựa hồ cho tới bây giờ mới thấy khâm phục người này.

"Được." Nghiêm Sở đun sôi nước, đặt khăn tắm rồi lấy hộp ra, quả nhiên y đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho việc sinh con. Có vẻ như y thực sự đã lên kế hoạch sinh con một mình rồi. Nghiêm Sở không thể tưởng tượng được, nếu chỉ có mình Khương Từ, y sẽ sinh ra đứa nhỏ này như thế nào? Nhưng trong ấn tượng của hắn, Khương Từ luôn là như vậy, độc lai độc vãng, năng lực rất mạnh, tuổi trẻ đã trở thành cảnh sát đặc nhiệm, dường như y cường đại đến mức không cần ai chăm sóc. Khương Từ như vậy khiến Nghiêm Sở cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng lại đau lòng.

"Ưʍ... Đau quá..."

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, vốn dĩ chỉ là một cơn đau âm ỉ bùng lên, bắt đầu trở nên căng hơn, cho dù Khương Từ có chịu đựng được cũng không thể nhịn được nữa, thân dưới dường như bị xé nát, còn có mọi thứ liên tục cố gắng lao ra ngoài, nhưng làm sao cũng không thể ra được.

"Ngoan, ráng nhịn chút nữa, dùng sức một chút, mau ra thôi." Nghiêm Sở không biết mình nên làm cái gì, hết lần này tới lần khác phải động viên xoa dịu Khương Từ, vừa khích lệ trấn an, vừa dùng khăn tắm lau người cho y, thỉnh thoảng sờ bụng xem con đã xuống bao nhiêu.

"Nghiêm Sở... A... Không nhanh được.. Bụng trướng quá... Tại sao còn chưa ra..." Khương Từ bị hành hạ bởi những cơn đau âm ỉ lặp đi lặp lại đến mức tâm trí bắt đầu lơ lửng, hơn nữa thể lực cũng kiệt quệ, cảm xúc cũng dần dần có chút suy sụp, hướng về phía Nghiêm Sở nói: "Em sắp hết hơi ... Mệt quá..."

"Sinh xong là tốt, kiên trì một chút nữa." Nhìn Khương Từ bị hành hạ vì sinh đứa nhỏ, trong lòng Nghiêm Sở cảm thấy vừa đau vừa chát, hơn nữa mình nhìn tận mắt, luôn cảm thấy Khương Từ đang vì mình sinh con, đau lòng lại áy náy.

Sợ rằng Khương Từ sẽ bỏ cuộc giữa chừng, Nghiêm Sở cố gắng tìm chủ đề nói chuyện phiếm với y, để y duy trì tỉnh táo.

"Khương Từ, em có thể nói tôi biết đứa trẻ này là ai không?"

"Anh muốn biết?" Thần chí Khương Từ vốn có chút mơ hồ bị kéo trở về, hạ thân lại dùng sức mấy cái.

"Ừ."

"A...Anh muốn biết... Cũng có thể... Nhưng trước hết trả lời em một vấn đề..."

"Có thể."

"Ừ a a! Đau quá...Ừ... Nghiêm Sở...Anh rốt cục...Là ai..."

"Tại sao?" Tay sờ sờ bụng Khương Từ của Nghiêm Sở dừng lại, đi tới bên cạnh Khương Từ khẽ vuốt tóc y. "Kỳ thật, Khương Từ, em hắn đã đoán được."

"A...Ưʍ... Muốn nghe anh... Chính miệng nói cho em..."

"Được." Nghiêm Sở hôn lên môi y, "Tôi nói cho em biết, em phải sinh đứa bé thật tốt."

"Ừ."

"Tôi là "Thương Kiêu"."

Quả nhiên là hắn, Khương Từ chậm rãi nhắm mắt. Mật danh ""Thương Kiêu", danh xưng là thần súng thần bí khó lường nhưng lại được người biết đến với danh tiếng đệ nhất sát thủ.

Nhưng vào lúc này, Khương Từ chỉ cảm thấy miệng huyệt đau đến thấu tim, đột nhiên máu phun ra cùng một dòng chất lỏng, sau đó có cái gì đó trào ra ngoài, Khương Từ đau đến mức hai mắt tối sầm.

*Mình nghe nói cơn đau đẻ có tính chất quên. Dù lúc đẻ rất rất rất đau nhưng sau một thời gian cơ thể người ta sẽ quên đi cơn đau nó khủng khϊếp như thế nào. Chỉ nhớ là lúc đó rất đau thôi.